Khi làm xong tất cả mọi chuyện thì cũng đã rạng sáng rồi, bận rộn cả một ngày, giờ Giang Vị Noãn cũng đã bắt đầu thấy buồn ngủ.
Giang Trấn Hải vội vội vàng vàng từ bên ngoài về, thấy Ninh Vũ Phi đang ngủ trên sô pha liền không vui nói: “Vị Noãn, sao con lại để Vũ Phi ngủ trên sô pha vậy hả?”
“Ba, con đang định gọi Vũ Phi dậy… vào phòng con ngủ đây.” Giang Vị Noãn cúi đầu nói.
“Con đó, vốn là nên sớm chủ động một chút, thôi vậy, đừng làm phiền nó, nó rất mệt, con thu dọn phòng đi, ba cho người đưa nó lên đó.”
“Ừm!”
Ninh Vũ Phi ngủ một giấc này thật đúng là ngủ tới trời đất mù mịt, anh đã ngủ trọn cả bảy ngày.
Trong lúc đó, đến ngày thứ hai thì Dương Tú Tú đã tỉnh, đồng thời cũng đi bệnh viện kiểm tra nhưng không có bất cứ vấn đề gì, thân thể của bà cực kỳ khỏe mạnh.
Ngay cả bản thân Dương Tú Tú cũng không dám tin rằng mình vậy mà được sống tiếp, thật cứ như một kỳ tích, đó là bệnh máu trắng đó, bản thân bà cũng đã viết xong cả di thư cho chồng và con gái luôn rồi.
Vốn tưởng rằng lần hôn mê không tỉnh này của mình đã là biểu hiện cho việc ra đi mãi mãi, nhưng ai ngờ kết quả lại hoàn toàn ngược lại như vậy.
Lúc biết được là do Ninh Vũ Phi trị bệnh giúp mình, trong lòng Dương Tú Tú thật sự là không hề tin tưởng, nhưng khi nhìn thấy Ninh Vũ Phi ngủ say trong phòng con gái, cùng với việc cả nhà đều không có vẻ là đang lừa mình thì bà mới tin rằng người cứu mình vậy mà lại là Ninh Vũ Phi mà bà không thích nhất.
Ninh Vũ Phi mới là người đã cứu bà!
Đồng thời cũng nhờ vậy mà bà biết được thái độ cùng với những yêu cầu vô lý do một nhà Dương Tố Thư đề ra, càng khiến Dương Tú Tú đau đớn hơn chính là nhà mẹ đẻ của mình sau khi biết được chuyện này cũng không hề đến nhìn bà một cái.
Ngược lại, cái người thanh niên mà bà vẫn luôn nhìn không hợp mắt lại là người đã cứu mình, điều này khiến cho định kiến của Dương Tú Tú đối với Ninh Vũ Phi thay đổi hoàn toàn.
Ngày thứ bảy, cuối cùng Ninh Vũ Phi cũng tỉnh, mí mắt anh hơi động đậy, cuối cùng hai mí mắt nặng trịch kia cũng được vén lên.
Tiếp theo Ninh Vũ Phi liền cảm nhận được sự chói chang của ánh mặt trời, anh vô thức đưa tay che ánh sáng lại, đồng thời quan sát, suy đoán hoàn cảnh xung quanh.
“Đây là phòng của Vị Noãn?”
Sau khi thích ứng được với ánh sáng mặt trời, Ninh Vũ Phi liền đứng dậy, lúc này anh mới phát hiện quần áo trên người mình đã được thay rồi, ngay cả cái quần lót, phòng tuyến cuối cùng của mình cũng được thay nốt.
“Không phải là Vị Noãn thay đấy chứ?” Ninh Vũ Phi lắc lắc đầu, nhà họ Giang có nhiều người hầu như vậy, cũng không đến mức phải để Giang Vị Noãn giúp mình thay đồ.
Rắc rắc rắc…
Hơi hơi duỗi người một cái, những khớp xương liền vang lên từng tiếng rắc rắc, cực kỳ giòn tan, cứ như ở chỗ khớp nối xương được dán bằng keo dính cao su vậy.
Ninh Vũ Phi nhìn khắp căn phòng một lượt, phát hiện ngày hôm nay đã là ngày chín rồi, tính thời gian ra thì bản thân anh đã ngủ tận tám ngày.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Dương Tú Tú đi vào, trên tay bà còn đang bưng một bát cháo gà ô.
Sau khi Dương Tú Tú khỏe lại thì cả con người đều cứ như phát sáng, dường như còn trẻ hơn vài tuổi so với trước kia.
“Vũ Phi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!” Dương Tú Tú nói.
Ninh Vũ Phi vội vàng mặc quần áo vào, nói: “Chào dì, dì không sao thật là tốt quá rồi, thật ngại quá, con đã ngủ nhiều ngày như vậy.”.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân |||||
“Thằng bé này, con nói gì vậy chứ, dì đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi, nếu con đã tỉnh thì mau ăn hết bát cháo gà ô này đi, đợi lát nữa xuống lầu, dì có chuyện muốn nói với con.”
“Vâng ạ, vâng ạ!”
Giờ này chắc là Giang Vị Noãn đã đến trường rồi, Ninh Vũ Phi vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng, đã mấy ngày không xử lý thật đúng là khó chịu muốn chết.
Sau khi sửa soạn cho bản thân xong, quay lại trong phòng ăn hết bát cháo gà, cuối cùng anh cũng cảm thấy cả người thoải mái dễ chịu, tinh thần sáng láng.
Vừa bước ra cửa Ninh Vũ Phi liền gặp ngay một người hầu, cô ấy nói: “Cậu Ninh, bà chủ đã ở dưới lầu đợi anh.”
“Mấy ngày nay người chăm sóc tôi, đút tôi ăn cơm là cô sao?”
“Ôi chao, tôi nào có tư cách đó chứ, toàn bộ đều là cô chủ chăm sóc anh, chỉ có điều anh chậm chạp mãi không chịu tỉnh nên hôm nay cô ấy mới đến trường rồi.”