“Là vậy à, được rồi!”
Lúc Ninh Vũ Phi bước xuống lầu thì đã thấy Dương Tú Tú ngồi sẵn đó đợi mình rồi.
Anh đi xuống, nghi hoặc hỏi: “Dì, dì tìm con có chuyện gì không?”
“Thằng bé này, mau ngồi đi.”
Dáng vẻ tràn đầy nhiệt tình này của Dương Tú Tú thật sự khiến Ninh Vũ Phi không thích ứng kịp, trước kia Dương Tú Tú chỉ cần nhìn thấy mình thôi là sắc mặt của bà đã không tốt rồi, cứ như hận không thể tự mình rời đi cho khuất mắt.
Hoặc có lẽ là do mình đã cứu bà ấy, nên thái độ của bà ấy mới đột nhiên thay đổi như vậy?
“Vũ Phi à, dì cũng đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi, lúc đó nói thật dì cũng đã tuyệt vọng, là con đã cứu dì về lại, haiz, trước kia có vài chuyện dì làm không đúng, dì thật lòng xin lỗi con.”
“Không không không, xin lỗi thì không cần đâu ạ, cũng đâu có gì, đều là chút hiểu lầm nhỏ mà thôi.” Ninh Vũ Phi vội vàng nói.
Dương Tú Tú nhìn chằm chằm vào Ninh Vũ Phi, bây giờ bà cảm thấy càng nhìn anh lại càng thấy vừa ý, thật không biết ban đầu bản thân mình đã nghĩ gì nữa, một chàng trai tốt thế này thì không cần, lại cứ muốn cái thằng nhóc Dương Tân Thiệp hư đốn kia.
“Vũ Phi à, trước kia đều là lỗi của dì, sau này dì sẽ không ngăn cản con và Vị Noãn qua lại nữa, lúc này hai đứa chắc đang là bạn trai bạn gái nhỉ?” Dương Tú Tú hỏi.
Nghe được lời này, Ninh Vũ Phi liền vội vàng giải thích nói: “Dì, con và Vị Noãn vẫn là bạn trai bạn gái, nhiều lắm cũng chỉ là quan hệ tốt hơn so với bạn bè bình thường một chút thôi.”
“Không sao cả, sau này hai đứa phải qua lại nhiều hơn, con nhớ thường xuyên đến nhà dì ăn cơm nhé, cứ coi nơi này như nhà mình, nhất định phải thường xuyên đến đấy!”
Ninh Vũ Phi nghe thấy lời này của Dương Tú Tú liền cảm thấy Dương Tú Tú lúc này cứ như đã đem anh coi thành con rể của bà ấy luôn rồi.
“Được thôi dì, có rảnh bọn con nhất định sẽ quay về.” Ninh Vũ Phi sờ sờ mũi nói.
“Ôi vậy là tốt rồi.”
Dương Tú Tú vẫn còn nhớ rõ trong nhà Ninh vũ Phi còn có mấy cô gái có khí chất và tướng mạo tuyệt đối không thua kém gì con gái nhà mình.
Muốn cho Ninh Vũ Phi trở thành con rể của mình, Dương Tú Tú cảm thấy đợi sau khi con gái về thì bà phải dạy dỗ cô một phen mới được.
Đẹp trai như vầy, có năng lực, nhân phẩm cũng tốt, tiền đồ tương lai thật đúng là vô hạn mà.
Con gái mình có thể có được một người chồng thế này thì người làm mẹ như bà cũng coi như có thể yên tâm rồi.
Ninh Vũ Phi đứng dậy nói: “Dì, vậy con sẽ không tiếp tục ở lại nữa, con đi trước đây, ngủ lâu như vậy rồi con phải mau chóng quay về xem thử mới được.”
“Ăn cơm xong rồi hãy đi, đến lúc đó để Vị Noãn cùng về với con luôn?”
“Không sao đâu ạ, buổi chiều con sẽ đến trường đón Vị Noãn, dì, con đi đây.”
Ninh Vũ Phi chào tạm biệt Dương Tú Tú xong liền rời khỏi biệt thự, ngủ cả bảy ngày rồi, trước giờ anh chưa từng cảm thấy ánh nắng lại ấm áp tới nhường này.
Bắt một chiếc xe về nhà, trong lòng thầm nghĩ, chắc là Giang Vị Noãn đã nói rõ tình huống của anh cho mấy người Lăng Bảo Châu biết rồi nhỉ, nếu không đợi khi mình quay về chắc chắn sẽ ăn đòn ngay.
Công việc chủ nhà cho thuê phòng của mình thật đúng là thất bại quá.
Nhưng rất nhanh Ninh Vũ Phi liền phát hiện ra chiếc xe taxi này có gì đó quái quái, đồng hồ tính tiền kia hình như hơi nhiều quá rồi đó.
Còn chưa đi được mấy kilomet mà tiền đã nhảy lên tới chín mươi ngàn rồi, vậy chẳng phải khi quay về đến biệt thự bên kia thì sẽ lên tới mấy trăm ngàn sao.
Ngay khi anh vừa định hỏi thì bác tài đột nhiên dừng xe lại bên đường, có một người trực tiếp lên xe ngồi xuống, nói: “Đi sân bay.”
Người vừa mới ngồi vào này chắc là một ông chủ nhỏ nào đó, anh ta trực tiếp ném ra ba trăm ngàn, đã vậy còn liếc Ninh Vũ Phi một cái, sau đó lấy thuốc lá ra châm thuốc hút.
Tuy Ninh Vũ Phi cũng thường hút thuốc, nhưng mùi thuốc lá nồng quá thì cũng không tốt, vậy nên anh liền mở cửa sổ xe ra.
Ai ngờ vừa mở cửa sổ ra, gió thổi vào mạnh quá khiến điếu thuốc đang hút dở của ông chủ nhỏ kia bị rớt, rơi xuống bên trong cổ áo anh.
“Á…”
Điếu thuốc kia đang cháy nên liền làm bỏng thân thể ông chủ nhỏ, sau đó anh ta vậy mà lại muốn tát cho Ninh Vũ Phi một cái.
Ninh Vũ Phi liếc mắt thấy được liền đưa tay lên nắm chặt lấy cổ tay đối phương, không vui nói: “Anh làm gì vậy hả, kêu gào cái gì? Còn động thủ!”
Ông chủ nhỏ kia tức tới mức thở hồng hộc, chỉ vào Ninh Vũ Phi nói: “Thằng nhóc mày mở cửa sổ ra làm gì? Đầu thuốc lá làm tao bị bỏng rồi biết không hả?”
“Đây là taxi, không cho phép hút thuốc đâu, tôi mở cửa sổ thì sao chứ? Anh còn muốn động thủ?”