Ninh Vũ Phi đã hiểu rõ mọi chuyện, anh nói: “Mọi người không sao là tốt rồi, không có đồ gì bị trộm đi là được.”
“Hình như không có đồ gì bị trộm cả.”
“Ừ ừ, vậy thì tốt.”
Hai tên trộm kia chính là đến để trộm Hộp Trường Sinh, chỉ là không biết là do ai làm thôi.
Bây giờ không có manh mối, Ninh Vũ Phi cũng không biết nên tra từ đâu, chỉ có thể tạm thời bỏ qua một bên.
Đường Tố Nga mở tivi lên, tiếp tục nói: “Đúng rồi anh Vũ Phi, chị Hân Nghiên về nhà rồi, có lẽ phải một đoạn thời gian sau mới về lại đây được.”
“Cô ấy phải về đi làm sao?”
“Ừm, đúng vậy.”
Bốn giờ chiều, Ninh Vũ Phi đến cục cảnh sát tìm Lăng Bảo Châu.
Đối với việc Ninh Vũ Phi đến đây, Lăng Bảo Châu cũng chỉ nói một câu: “Ngủ đã rồi, chịu tỉnh rồi?”
“Tôi cũng đâu muốn đâu, chị Bảo Châu, tan làm chưa?”
“Tan làm rồi, tôi chỉ cần chuyển văn kiện này lên trên kia nữa là xong, đợi một lát.” Lăng Bảo Châu nói.
Ba phút sau, hai người liền cùng nhau đi đến đại học Long Diệu đón Giang Vị Noãn và Tư Đồ Y Nhạn cùng về nhà.
Đêm khuya!
Tề Diễm Hân nghỉ lại trong khách sạn, thứ cô ta đang cầm trong tay chính Hộp Trường Sinh của Ninh Vũ Phi.
Cũng không phải do cô ta trộm, mà là do cô ta giật lại được từ trong tay hai trên trộm kia, cái hộp này có mở kiểu gì cũng không mở ra được, thật không hiểu nổi hai tên trộm có thân thủ nhanh nhẹn kia đến trộm cái thứ mở không ra nổi này để làm gì.
Cô ta còn vì vậy mà cố ý tra xét thông tin về cái hộp này trên mạng, lúc này mới biết được đây chính là Hộp Trường Sinh trong truyền thuyết, cũng vì vậy mà đại khái hiểu rõ một số chuyện, cùng với giá cả giao dịch trong buổi bán đấu giá gần đây.
Tề Diễm Hân biết thứ này là do Ninh Vũ Phi bỏ ra sáu ngàn tỷ để mua về, nhưng ngoại trừ việc không mở ra được thì cũng chẳng có gì đặc biệt.
“Ninh Vũ Phi mua cái thứ này về làm gì chứ?” Tề Diễm Hân có nghĩ sao cũng không ra.
Cốc cốc cốc! Có người gõ cửa.
Tề Diễm Hân bỏ Hộp Trường Sinh vào trong tủ xong liền đi ra mở cửa.
Nhưng chỉ vừa mở cửa, thì một con dao găm sắc bén đã từ phía đối diện đâm đến, Tề Diễm Hân thấy vậy lập tức lùi về sau.
Có hai tên đàn ông mặc đồ đen đeo mặt nạ đi vào, mỗi người đều cầm một con dao găm, một tên trong đó nói: “Giao Hộp Trường Sinh ra đây!”
“Hừ, vậy phải xem thử hai người bọn mày có bản lĩnh đó không đã.”
Đừng thấy Tề Diễm Hân là một tiếp viên hàng không mà coi thường, cô ta còn là một người cực kỳ thích đánh đấm, vì vậy lúc này Tề Diễm Hân liền không chút do dự vươn đôi chân dài ra mà đánh nhau với hai tên thần bí kia.
Trong trận chiến này, cho dù là thân thủ hay sức mạnh thì hai tên thần bí kia đều không chiếm được ưu thế.
“Cô gái, cái Hộp Trường Sinh kia không phải thứ cô có thể dùng đâu, mau giao ra đây, đỡ phải đắc tội bọn tao!”
Đánh không lại liền buông lời đe dọa, vì bọn chúng thật sự không chiếm được bất cứ lợi lộc gì từ trên tay Tề Diễm Hân.
Tề Diễm Hân nhàn nhạt cười nói: “Đắc tội bọn mày? Vậy bọn mày nói cho tao biết cái Hộp Trường Sinh này rốt cuộc có bí mật gì mà đáng giá tới tận sáu ngàn tỉ?”
“Cái này mày không cần phải biết.”
Hai tên kia vung dao găm trong tay lên liền đánh tới, Tề Diễm Hân nhấc ghế lên ném qua, đồng thời vươn chân đá một cái, đá trúng vào cổ của một trong hai tên thần bí kia.
Mũi của tên thần bí bị đá trúng kia xém tí nữa đã vỡ vụn, bọn chúng không phải đối thủ của người phụ nữ này.
Nếu còn tiếp tục đánh nữa thì rất có khả năng sẽ chết ngay tại đây.
“Đi!”
Vì vậy hai tên kia liền đẩy cửa chạy ra ngoài, Tề Diễm Hân muốn đuổi theo, nhưng một tên thần bí trong số đó đã ném ra một viên đạn khói, che lại tầm mắt của cô ta.
“Chết tiệt, lần sau hai tên bọn mày đừng hòng có đứa nào thoát được!” Tề Diễm Hân không đuổi theo nữa.
Cô ta mặc đồng phục của tiếp viên hàng không vào, nhấc hành lý lên, chuẩn bị đến sân bay check-in, việc người thần bí một lần nữa xuất hiện đã khiến cho Tề Diễm Hân cảm thấy cái hộp này không hề đơn giản.