Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 497:




Trần Thành Hạo cầm cặp lên rồi vỗ vai Ninh Vũ Phi một cái: “Ninh Vũ Phi, đi, làm trận bóng nào!”
“Uầy, cậu đi đi, giáo viên hướng dẫn chỉ định tôi đi tham gia thi cuộc thi Toán cao cấp, không chơi được.”
“Vậy là giáo viên hướng dẫn đề cao cậu rồi còn gì. Không sao đâu, tôi đi với cậu cũng được.”
Khoảng năm giờ rưỡi, Ninh Vũ Phi đi đến chỗ thi Toán, gặp được tới mười mấy sinh viên xuất sắc trong khoa Toán.
Những sinh viên xuất sắc này cũng đã từng nghe phong thanh về Ninh Vũ Phi, người dẫn dắt lớp Một giành được chức vô địch, đừng bảo chỉ trong Khoa, hỏi ai trong trường chắc họ đều biết cả.
Ninh Vũ Phi gặp lại Tô Điềm, thế nhưng anh nhớ là cô ấy ở Khoa Tài chính chứ đâu phải Khoa Toán.
“Tô Điềm, sao cậu lại ở đây?” Ninh Vũ Phi ngồi phịch xuống.
“Tất nhiên là tới tham gia cuộc thi bên Khoa Toán tổ chức rồi, người được hạng Nhất sẽ nhận tiền thưởng lên đến ba mươi triệu lận đấy.”
“Nhưng mà chẳng phải cậu thuộc Khoa Tài chính à?”
Tô Điềm đáp: “Khoa Tài chính và Toán học không tách bạch rõ ràng thế đâu, nói chính xác thì hai khoa chúng ta thuộc dạng sẽ cùng nhau tiến hành các hoạt động tổ chức, nhưng mà bên Khoa Tài chính thì chỉ có tôi tham gia thôi.”
“À, ra vậy.”
Mặc dù Tô Điềm học bên Khoa Tài chính, song khả năng tự học của cô ấy rất mạnh, không chỉ học mỗi các thứ tài chính, mà ngoại trừ những sở thích như thể dục hay âm nhạc thì gần như những thứ khác cô ấy đều học cho bằng hết cả.
Dẫu gì thì “biết càng nhiều thì sống càng tốt” mà, hoàn cảnh gia đình của Tô Điềm cũng không thuộc hạng khá giả gì, cô ấy không giống như mấy người Giang Vị Noãn có thể lựa chọn làm những thứ mà mình thích, cũng chỉ vì sau khi tốt nghiệp thì về nhà học cách quản lý công ty với ba mẹ anh chị em mình là được.
“Ừm, thế cậu cố gắng lên nhé.”
Tô Điềm kinh ngạc bảo: “Vũ Phi, cậu cũng tham gia thi à?”
“Uầy, bị giáo viên hướng dẫn ép tới thôi, ừ thì, nói vậy cũng đúng.”
Những người khác ai nấy đều kinh ngạc nhìn đăm đăm Ninh Vũ Phi, anh tới thi đấu hay tới để tán gái vậy?
“Tôi bảo này, hai cô cậu có thể im lặng một chút hay không, hai người đang quấy rầy tôi học tập đấy!” Một sinh viên đang ngồi cạnh cửa sổ lên tiếng.
“Xin lỗi.”
Đúng là hai người đang làm ảnh hưởng đến các bạn sinh viên khác, bèn xấu hổ nói xin lỗi với người kia.
Cô nữ sinh ấy nói với vẻ khó chịu: “Có mấy người, không muốn thi thì cút ra ngoài đi, chứ đừng có biến chỗ này thành chỗ tán gái, xí.”
Ninh Vũ Phi thấy hơi khó chịu, vừa định đốp chát lại thì Tô Điềm đã kéo tay anh định can ngăn Ninh Vũ Phi.
“Ừm, cậu cố lên nhé!”
“Ừ!”
Cô nữ sinh kia vẫn còn lẩm ba lẩm bẩm khó chịu ra trò, còn cố ý buông những lời xúc phạm hòng để Tô Điềm nghe được.
Tô Điềm chẳng quan tâm, cô ấy đã nghe mấy lời chỉ trỏ nhảm nhí này nhiều đến mức chai cả rồi. Mình lo việc mình là được.
Giáo viên làm giám thị nhanh chóng xuất hiện, cầm xấp bài thi phát cho sinh viên, mỗi người nhận một phần, còn dư thì truyền cho những người khác.
Đến bàn của nữ sinh kia, cô ta cố ý làm rớt tờ làm bài xuống đất.
Rõ ràng là cô ta cố ý, Tô Điềm chẳng so đo gì nhặt lên, thế mà còn bị cô ta cười khẩy khinh thường.
Ninh Vũ Phi ngồi phía sau nhìn thấy, hận mình không có mang dép để lấy ra ném thẳng vào bản mặt khinh thường người khác của cô ta.
“Cộc cộc cộc!”
Một vị giám thị gác thi gõ lên bàn Ninh Vũ Phi, bảo: “Cậu này, nhìn bài thi của mình đi, đừng có liếc ngang liếc dọc bài người khác.”
Ninh Vũ Phi lúng túng vội thu ánh nhìn lại, nhìn bài thi, bắt đầu cầm bút lên viết tên và lớp học.
“Bắt đầu thôi, kinh qua nhiều cuộc thi như thế rồi thì chắc đều hiểu quy định hết nhỉ, bắt đầu.” Giám thị đứng ở phía trên nói.
Mọi người bắt đầu làm bài, vì cuộc thi này có tiền thưởng nên mọi thứ phải đảm bảo tính công bằng, mỗi sinh viên cách nhau tận hai bàn, muốn nhìn cũng không nhìn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.