Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 511:




Ninh Vũ Phi cười nói: “Cậu Diệp à, e là không được rồi. Mặc Như sẽ đi cùng với tôi.”
“Mặc Như?” Diệp Khôi Triết không để ý đến Ninh Vũ Phi.
Trầm Mặc Như có chút mất kiên nhẫn, nói: “Diệp Khôi Triết, sau này anh làm ơn đừng đến tìm tôi nữa, tôi không thể thích anh đâu. Anh làm như vậy chỉ khiến chúng ta khó nhìn mặt nhau mà thôi.”
“Mặc Như, em hiểu lầm anh rồi.”
“Đàn anh, mời anh trở về cho, chúng ta thật sự không hợp nhau đâu.” Trầm Mặc Như lái xe vào trong.
Sắc mặt Diệp Khôi Triết rất xấu, chẳng lẽ anh ta mất đi một học sinh tốt ư. Đều là bởi vì Ninh Vũ Phi xuất hiện mới khiến Trầm Mặc Như chán ghét anh ta như vậy.
Dù cho Diệp Khôi Triết là một người thông minh thì khi động vào chuyện tình cảm cũng sẽ biến thành kẻ ngốc. Anh ta đổ tất cả những lý do khiến Trầm Mặc Như không thích mình lên người Ninh Vũ Phi, liệt Ninh Vũ Phi vào danh sách tình địch của mình. Trong lòng anh ta, đều là do Ninh Vũ Phi xúi giục nên Trầm Mặc Như mới có thể chán ghét anh ta đến thế.
“Ninh Vũ Phi, anh sẽ phải hối hận.”
Tài xế đi đến, nhỏ giọng hỏi: “Cậu chủ, chúng ta có cần đợi nữa không?”
“Còn đợi cái gì nữa chứ, đi mau.”
“Đi đến buổi tiệc à?”
Bây giờ Diệp Khôi Triết nào có tâm trạng mà đi tham gia mấy buổi tiệc tùng ấy nữa, chẳng lẽ đến đó để xem Ninh Vũ Phi ôm người mình thích khiêu vũ ư?
“Muốn đi thì tự ông đi đi. Lập tức chuẩn bị máy bay, tôi phải bay về Đế Đô.”
“Vâng thưa cậu!”
Trong nhà, Ninh Vũ Phi thay một bộ tây trang màu xanh nước biển, thế nhưng mái tóc anh hơi dài một chút.
“Chị Mặc Như, hay là em chỉ mặc mỗi áo sơ mi thôi nhé, mặc thêm cái áo vest bên ngoài thật khó chịu.” Ninh Vũ Phi loay hoay chỉnh cà vạt: “Cái cà vạt này thắt chặt quá.”
“Không sao, rất đẹp trai.” Trầm Mặc Như nói.
Thế nhưng Ninh Vũ Phi vẫn thấy cà vạt thắt quá chặt. Vất vả lắm mới thắt xong cà vạt, anh khẽ duỗi người dãn cơ, nói: “Tuy hơi khó chịu nhưng độ kéo dãn rất tốt, không dễ biến dạng. À bộ quần áo này là của ai vậy?”
“Không phải là của ai cả, chị đã cố ý đặt riêng nó ở Italy cho em, cả bộ khoảng vài chục triệu.” Trầm Mặc Như thản nhiên nói.
Khóe miệng Ninh Vũ Phi run rẩy, kẻ có tiền thật đúng là không biết cách nói chuyện, anh cứ có cảm giác mình đang ăn cơm mềm vậy, không kiếm được bao nhiêu tiền.
“Em mặc xong rồi, chị cũng sửa soạn một chút đi.”
“Ừ!”
Hai mươi phút sau, Trầm Mặc Như bước ra, cô ấy mặc chiếc váy dài lộng lẫy, mang theo Lưu Tinh Vũ mà Ninh Vũ Phi đã đưa, mái tóc búi cao làm lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ, trông vô cùng xinh đẹp, tựa như một nữ hoàng bước ra từ trong truyện cổ tích.
“Đêm nay mặc thế này được chứ?” Trầm Mặc Như hỏi.
Ninh Vũ Phi gãi đầu, nói: “Đã rất xinh đẹp rồi, không ai có thể sánh bằng chị Mặc Như đâu.”
“Phụt, muộn rồi, chúng ta đi thôi.”
“Mời!”
Hai người đến một khách sạn quốc tế lớn ở thành phố Ngọc Trai, đây là nơi nhà họ Dụ tổ chức yến tiệc.
Từ trong miệng của Trầm Mặc Như mà anh biết được vì nhà họ Dụ muốn định cư ở thành phố Ngọc Trai nên đêm nay đã tổ chức yến tiệc, mời tất cả những gia tộc ở thành phố Ngọc Trai để thông báo rằng nhà họ Dụ sẽ đến.
Hiện giờ, thành phố Ngọc Trai vốn dĩ chính là một mảnh đất vàng, đâu đâu cũng có vàng, chỉ cần là gia tộc có dã tâm thì đều sẽ tìm cách tiến vào phân một chén canh.
Điều này cũng dẫn đến giới thượng lưu ở thành phố Ngọc Trai rất loạn, ngư long hỗn tạp, bề ngoài trông có vẻ biển lặng gió hòa nhưng trong bóng tối thì tinh phong huyết vũ.
Đến cửa khách sạn, Ninh Vũ Phi xuống xe, giao chìa khóa cho nhân viên phục vụ rồi nắm lấy bàn tay của Trầm Mặc Như, đỡ cô ấy xuống xe.
“Chị Mặc Như, chị ổn chứ?”
“Ừ, trông em có vẻ đã tham gia không ít trường hợp như vậy nhỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.