“Dừng tay!” Giang Trấn Hải tức giận bước ra.
Tư Đồ Minh Hồng cũng không nhìn được nữa, nổi giận quát mắng: “Có nhà họ Tư Đồ của tôi ở đây, hai nhân viên bảo vệ như các cậu là ai mà dám đuổi Ninh Vũ Phi đi!”
Hai lão đại của giới thương nghiệp ở thành phố Ngọc Trai ra mặt khiến mọi người đều lộ ra ánh mắt khó hiểu. Hai gia tộc lớn, đức cao vọng trọng như thế này sao lại nhấc lên quan hệ với một chàng trai ở nông thôn chứ?
“Hai vị chủ tịch, có vẻ hai vị đã quản quá rộng rồi đó. Tên nhóc này dám tạt rượu vào người con gái tôi, chẳng lẽ không nên xin lỗi sao?” Ba Mã Kỳ Khiết cười lạnh nói.
Cũng không phải tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy Mã Kỳ Khiết chủ động tạt rượu vào Ninh Vũ Phi, nhưng bọn họ đều là người đặt danh lợi lên hàng đầu, Ninh Vũ Phi đối với bọn họ chính là cứt chuột, bọn họ ước gì Ninh Vũ Phi mau chóng bị đuổi ra ngoài.
Đúng là vì tâm lý này nên bọn họ sẽ không bỏ qua cho Ninh Vũ Phi.
“Vũ Phi sẽ vô duyên vô cớ tạt rượu vào con gái ông à? Thật nực cười!” Giang Trấn Hải nói.
“Vậy ý của ông là con gái tôi hất nước vào thằng nhà quê đó sao?”
Không biết ba của Mã Kỳ Khiết - Mã Đức Vũ lấy dũng khí ở đâu ra mà lại dám đối nghịch với Giang Trấn Hải và Tư Đồ Minh Hồng, có lẽ đã tìm được chỗ dựa rồi.
“Hừ, rốt cuộc là ai ra tay, cứ xem camera thì sẽ rõ.” Tư Đồ Minh Hồng nói.
Họ tin tưởng nhân cách của Ninh Vũ Phi, cậu ấy không thể vô duyên vô cớ tạt nước vào người khác được, hơn nữa còn chưa biết rõ rốt cuộc là ai đã gây sự trước đâu.
“Hai gia tộc lớn như các ông sao lại muốn bảo vệ một tên nhà quê chứ? Thật là buồn cười.” Mã Đức Vũ cười hỏi.
Giang Trấn Hải khinh thường: “Bởi vì Ninh Vũ Phi là con rể tương lai của nhà họ Giang, sao nào?”
“Mẹ nó, không biết xấu hổ.” Tư Đồ Minh Hồng cũng không chịu thua kém nói: “Ninh Vũ Phi cũng là con rể tương lai của nhà họ Tư Đồ, tôi xem thử ai trong số mấy người dám động vào cậu ấy?”
“Sao lại thế này?”
“Cái này cái này... sao lại muốn tranh giành một tên nhà quê về làm con rể chứ?”
“Hai gia tộc lớn này có phải điên rồi hay không, để một tên nhà quê làm con rể, hơn nữa lại vẫn là hai cái, chẳng lẽ muốn để một tên nhà quê cưới hai người phụ nữ à?”
Mọi người đều cảm thấy Giang Trấn Hải và Tư Đồ Minh Hồng làm ăn buôn bán đến hồ đồ rồi.
Giang Trấn Hải và Tư Đồ Minh Hồng hoàn toàn làm ngơ sự coi thường và chế giễu của mọi người.
Hai ông lớn không màng thể diện để bảo vệ Ninh Vũ Phi, điều này khiến Mã Đức Vũ có chút kiêng kị, ông ta nói: “Cho dù cậu ta không bị đuổi ra ngoài nhưng nhất định phải cho con gái của tôi một lời xin lỗi.”
“Ninh Vũ Phi, anh có nghe thấy hay không, bây giờ anh quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ!”
“Ha ha, cô bị ngu rồi à, lại còn muốn để tôi quỳ xuống xin lỗi?” Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ cười.
Trầm Mặc Như tại sao Mã Đức Vũ lại có lá gan làm như vậy. Mã Đức Vũ hôm nay chính thức rời khỏi hội đồng quản trị của đại học Long Diệu, hơn nữa nhìn thái độ này của ông ta thì hẳn là đêm nay đã tìm được chỗ dựa.
Thế nên dù cô ấy có dùng thân phận viện trưởng ra mặt thì ông ta cũng tuyệt không cho nửa phần mặt mũi.
Thật sự không được nữa thì Trầm Mặc Như sẽ dùng thân phận con gái lớn của nhà họ Thẩm ra chèn ép đối phương, cho dù cô ấy không muốn để người khác biết mình còn có thân phận này nữa.
“Xin lỗi? Để ông chủ tập đoàn Hằng Vũ xin lỗi cô, thật quá to gan!”
Một tiếng cười lạnh thanh âm truyền đến, Tần Minh Nguyệt mặt lạnh bước vào, tuy so ra trông kém hơn Liễu Việt Yến nhưng lại không kém những ông lớn ở đây chút nào.
Rốt cuộc cô ấy cũng đã theo nhị sư tỷ Liễu Việt Yến của Ninh Vũ Phi lâu rồi, từng hành động, lời nói đều mang theo khí thế mãnh liệt.
Đồng tử của mọi người nhanh chóng co rút lại. Ở thành phố Ngọc Trai, ngoài trừ mười đại gia tộc ra thì còn có một ông lớn điệu thấp nữa, đó chính là tập đoàn Hằng Vũ, công ty chi nhánh của Hằng Vũ Quốc Tế.
Tập đoàn Hằng Vũ rất điệu thấp nhưng không ai dám chọc vào nó bởi vì sau lưng nó có chỗ dựa lớn là Hằng Vũ Quốc Tế.