“Đây là một bài học, lần sau nhớ cẩn thận lời nói của các người, còn muốn đáp trả thì cứ việc đến tìm tập đoàn Hằng Vũ.” Tần Minh Nguyệt bảo đám thuộc hạ ngừng tay.
Hai cha con nhà họ Mã đã nằm dài dưới đất. Khuôn mặt của họ đã không còn cảm giác nữa, cằm cũng đã bị đánh đến lệch đi.
Mã Kỳ Khiết bây giờ đã khóc không nổi nữa. Dưới đất có một vũng nước tiểu, cô ta đã bị đánh đến vãi cả ra quần rồi.
“Vứt họ ra ngoài, đừng để mọi người phải mất hứng.” Tần Minh Nguyệt nói.
“Vâng!”
Hai cha con bị lôi ra khỏi đại sảnh như rác rưởi, sau đó bị ném xuống đất, không ai thèm để ý đến nữa.
Đối với loại người này không cần thiết phải nói đạo lý, bởi vì bọn họ vốn là không biết lý lẽ. Nếu đã thế thì đành phải dùng cách thức không biết lý lẽ để giải quyết.
Sau khi xử lý xong hai cha con họ, Tần Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói với mọi người: “Mời mọi người tiếp tục, tập đoàn chúng tôi sẽ mang thêm món ngon và rượu ngon cho mọi người thưởng thức.”
Nghe xong ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, cứ sợ rằng Tần Minh Nguyệt lại điểm danh ai khác. Những người trước đó chỉ trỏ Ninh Vũ Phi cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Đã không sao rồi, nên bữa tiệc vẫn tiếp tục.
Tần Minh Nguyệt quay đầu hỏi: “Vũ Phi, mọi chuyện xử lý như vậy ổn chứ?”
“Chị Minh Nguyệt, chị đã giải quyết xong cả rồi, em còn có thể nói gì nữa nào. Cảm ơn chị.”
“Không có gì, đây là mệnh lệnh của nhị sư tỷ cậu mà.” Nói rồi Tần Minh Nguyệt còn nhìn Trầm Mặc Như một cái rồi mới đi lên lầu, có vẻ có chút ghen tị.
Trầm Mặc Như nói: “Vũ Phi, khá đấy chứ, thì ra còn là người quản lý của công ty lớn như vậy?”
“Ây da, em làm gì được vậy đâu, em chỉ là một học sinh mà thôi. Tất cả đều là do sư tỷ của em sắp xếp cả, chính em cũng không biết.”
“Nhị sư tỷ của em là người lúc nãy phải không?” Trầm Mặc Như ngạc nhiên hỏi.
Ninh Vũ Phi nói: “Không phải, chị Minh Nguyệt chỉ được xem là trợ lý của nhị sư tỷ của em thôi. Nhị sư tỷ của em là CEO của Hằng Vũ Quốc Tế Liễu Việt Yến.”
“Liễu Việt Yến là nhị sư tỷ của em?”
“Đúng vậy, chị ấy là thiên tài trong giới kinh doanh.”
Trầm Mặc Như nhìn Ninh Vũ Phi với vẻ ngưỡng mộ. Liễu Việt Yến không ai không biết không ai không rõ, là thần tượng của rất nhiều phụ nữ tự lập. Vì cô đã giẫm lên chân rất nhiều đàn ông trong giới kinh doanh ở Long Việt.
“Nhị sư tỷ? Rốt cuộc em có bao nhiêu sư tỷ giống như Liễu Việt Yến?”
“Chuyện này à...” Ninh Vũ Phi gãi đầu ngại ngùng nói: “Lợi hại giống như nhị sư tỷ của em thì em có năm sư tỷ. Các chị ấy đều là những nhân vật có tầm ảnh hưởng trong nhiều lĩnh vực.”
“Được rồi, chả trách trông em không phải lo lắng gì cả, thì ra đều là dựa dẫm vào mấy sư tỷ.”
Ninh Vũ Phi cười ngượng ngùng: “Đâu phải, thực ra em vẫn muốn tự lập ấy chứ.”
“Thông báo tiền vào tài khoản, ba nghìn tỷ”
Đột nhiên, một giọng nói điện tử mà mọi người đều vô cùng quen thuộc vang lên trong túi của Ninh Vũ Phi.
Trầm Mặc Như lại nhìn anh vẻ khinh khỉnh nói: “Phí sinh hoạt cũng đến ba nghìn tỷ, còn nói mình không dựa dẫm sao?”
“Nghe em bào chữa… à nhầm... hãy nghe em giải thích đã.”
Biết được thân phận của Ninh Vũ Phi, rất nhiều người bắt đầu muốn làm quen với Ninh Vũ Phi, muốn xem thử liệu có thể hợp tác được với tập đoàn Hằng Vũ hay không.
Cuối cùng cũng đợi đến lúc có thể ra về. Ninh Vũ Phi đưa Trầm Mặc Như về nhà xong đang không biết tìm lý do gì để rời khỏi thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, giúp Ninh Vũ Phi có cớ đi về.
“Alo!”
“Vũ Phi, cậu ở đâu, cậu đang ở đâu vậy?”
Là giọng của Tề Diễm Hân, hình như là đã bị thương. Ninh Vũ Phi liền hỏi: “Chị Hân Nghiên, không phải chị đã ra nước ngoài rồi sao?”
“Bây giờ tôi đang bị đuổi giết, đối phương rất lợi hại, là bởi vì chiếc hộp Trường Sinh.”
“Hộp Trường Sinh? Bây giờ tôi lập tức đến ngay.”