“Mọi người đỡ cô ấy lên giường rồi ra ngoài đi.”
“Bác sĩ, xin cậu mau cứu Mai Ngọc, xin cậu đấy.” Điền Bình Nguyên lo lắng cầu xin.
“Yên tâm đi.” Ninh Vũ Phi an ủi.
Đôi mắt Điền Bình Nguyên lộ rõ vẻ quan tâm con gái. Còn mẹ ruột của Điền Mai Ngọc thì hoàn toàn ngược lại.
Sau khi hai y tá bị đuổi ra ngoài, Ninh Vũ Phi kiểm tra sơ qua, Điền Mai Ngọc chỉ bị hôn mê, tình trạng cơ thể bình thường.
Ngoài cửa, thời gian kiểm tra đã hết, sau khi cảnh cáo Điền Bình Nguyên, mẹ Điền vội vàng rời đi.
Lát sau, Ninh Vũ Phi đi ra, anh hỏi: “Ông là ba của Điền Mai Ngọc ạ? Nhà ông có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Bác sĩ, con gái tôi không sao chứ?” Điền Bình Nguyên sốt ruột hỏi.
“Con gái ông không có gì đáng ngại, chỉ đang hôn mê thôi, nhà ông có chuyện gì vậy?”
“Mai Ngọc không sao là tốt rồi. Chuyện này phải kể đến một năm trước, lúc ấy…”
Sau khi nghe xong câu chuyện, Ninh Vũ Phi mới hiểu tình huống của Mai Ngọc.
Ba năm trước, ba Điền và mẹ Điền ly hôn. Ba Điền không rõ luật, trình độ văn hóa của ông cũng không cao lắm, nên ông không mời luật sư. Lợi dụng điều này, mẹ Điền kiện lại, đoạt được quyền nuôi Mai Ngọc.
Tuy tòa cho phép ba Điền được đến thăm con gái, nhưng mỗi lần ông đến, mẹ Điền đều không cho vào. Được vài lần như vậy, ba Điền đành đến thành phố Ngọc Trai cố gắng kiếm tiền.
Thỉnh thoảng ông sẽ đứng núp gần trường học lúc tan trường nhìn Mai Ngọc. Nhiều lúc muốn lại gần con gái, nhưng khi nhìn lại bộ quần áo trên người mình và trong túi còn không có tiền nên ông không có can đảm đi ra.
Nếu hôm nay bệnh viện không gọi cho ông, ông vẫn đinh ninh con gái mình đang sống hạnh phúc.
Nghe kể xong, Ninh Vũ Phi nói: “Ông là ba ruột của Mai Ngọc, ông vẫn có đầy đủ các quyền của một người ba. Chuyện này dính đến luật pháp rồi, ông nên tìm luật sư đến giúp mình, mà thôi, để tôi tìm giúp ông.”
“Tôi nghĩ rồi, từ giờ trở đi, tôi nhất quyết không để bà ta nuôi Mai Ngọc nữa.”
“Ông yên tâm, ông vào thăm con gái đi, cậu ấy không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi ăn uống điều độ là ổn.”
“Thật à bác sĩ?”
“Đúng vậy, ông vào đi, lát nữa luật sư đến đây, họ sẽ hướng dẫn ông làm các thủ tục và giấy tờ liên quan.”
“Vậy tốt quá, tôi cảm ơn bác sĩ.”
Ca trực kết thúc, Ninh Vũ Phi gọi cho luật sư Hà nhờ ông giúp. Vụ này ngoại trừ luật sư Hà, những người khác chưa chắc đã làm được.
Một tuần sau, dựa vào chứng cứ được đưa ra, tòa án quyết định tước đoạt quyền nuôi con của mẹ Đóa, và trao quyền nuôi con cho ba Đóa.
Khi chứng cứ được phơi bày, ai thấy cũng phải nổi giận. Không ngờ trên đời lại có người mẹ độc ác như vậy, lợi dụng danh nghĩa tình thương của mẹ để hành hạ chính con gái ruột của mình.
Ngày trước, mẹ Điền nổi tiếng với hình mẫu mẹ hiền mẹ tốt bao nhiêu, giờ bà ta bị chửi mắng, sỉ vả bấy nhiêu.
Ninh Vũ Phi gọi điện cho luật sư Hà: “Alo, luật sư Hà, may mà có ông.”
“Không có gì.”
Cuộc gọi kết thúc.
Ninh Vũ Phi hy vọng Mai Ngọc sẽ đỡ khổ hơn bây giờ.
Hồi trước anh hiểu lầm cô, việc làm người khác ghét mình không phải do cô cố ý.
Một tuần mới bắt đầu, Ninh Vũ Phi vừa đến trường vừa ngáp. Tối qua anh xem phim kinh dị cùng đám bạn đến khuya mới ngủ, bây giờ mệt chết đi được.
“Ninh Vũ Phi, có người gửi thư cho cậu.”