Vân Liên nói: “Xem ra cần phải gặp bọn họ nói chuyện rồi.”
“Chị Vân Liên, không có nguy hiểm gì chứ?”
“Không sao, bọn họ tới đây đơn giản chính vì muốn thăm dò thật giả thế nào thôi.”
Ninh Vũ Phi sờ mũi: “Vậy chị nói thời gian đi, tôi đi với chị xem thế nào, nếu bọn họ phái ra cao thủ thì chị sẽ gặp nguy hiểm.”
“Được rồi, tôi sẽ thông báo cho cậu.”
“Vũ Phi, tôi phải về rồi, cậu nhớ chú ý bản thân đấy, cẩn thận một chút.” Tề Diễm Hân nói.
“A... chị Diễm Hân, sao bây giờ chị lại muốn rời đi?”
“Vẫn còn một số việc cần phải giải quyết, phải tra xem rốt cuộc là ai muốn thuê người giết cậu, cũng không thể để cho cậu lúc nào cũng bị rơi vào tình thế bị động được.”
“Được, vậy thì nhờ chị Diễm Hân, nhưng chị cũng phải chú ý an toàn đấy.”
“Ừ, tôi đi đây, cảm ơn mấy ngày nay đã quan tâm.”
Vết thương của Tề Diễm Hân đã hồi phục bảy tám phần, có thể rời đi.
Sau khi chào tạm biệt hẹn gặp Vân Liên lần sau, Ninh Vũ Phi cũng trở về đến biệt thự.
Mấy ngày nay Ninh Vũ Phi không có việc gì nên đến nhà thi đấu chơi bóng rổ với mọi người, nhưng vào buổi sáng ba ngày sau, Ninh Vũ Phi không thấy Trần Thành Hạo đến.
Vốn tưởng rằng anh chàng này đã trốn học, nhưng sau tiết học đầu tiên lại phát hiện Diêu Dư cũng không đến.
Tên Trần Thành Hạo này mà trốn học thì còn dễ hiểu, nhưng Diêu Dư thì còn chưa đến nỗi sẽ trốn học.
Chẳng lẽ hôm nay Trần Thành Hạo giật giây để hai người cùng trốn học đi chơi với nhau sao?
Khi đi học mà không có giọng thằng nhãi Trần Thành Hạo này bên tai thì Ninh Vũ Phi quả thật thấy không quen, mãi cho đến khi tan học buổi sáng.
Ninh Vũ Phi chuẩn bị gọi điện thoại hỏi thử xem, hai tiết học buổi chiều là của giáo viên hướng dẫn.
“Tu tu tu!”
“Vũ Phi.”
“Diêu Dư, sao hai người lại trốn học vậy?” Ninh Vũ Phi hỏi.
Hai người bọn họ bây giờ là là người yêu, trao đổi mọi chuyện với nhau cũng là chuyện bình thường.
Nhưng giọng nói của Diêu Dư lại mơ hồ mang theo tiếng khóc, khiến cho Ninh Vũ Phi cảm thấy bất an: “Trần Thành Hạo có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Tối hôm qua Trần Thành Hạo bị người ta đánh, bây giờ vẫn còn đang hôn mê.”
“Hai người đang ở bệnh viện nào?” Ninh Vũ Phi đứng lên hỏi.
“Bệnh viện số 1 thành phố.”
Ba mươi phút sau, Ninh Vũ Phi đi tới bệnh viện, nhìn thấy hai người trong phòng bệnh, Trần Thành Hạo thì không cần phải nói, trên mặt bọc băng vải, vẫn còn đang hôn mê.
“Sao đang yên lành Trần Thành Hạo lại bị đánh?” Ninh Vũ Phi hỏi.
Hiện giờ Trần Thành Hạo đã được cứu rồi nên Ninh Vũ Phi cũng không cần kiểm tra lại một lần.
Diêu Dư nói: “Đêm qua Trần Thành Hạo bị đánh ở cửa nhà, chúng tôi chuẩn bị cùng ra ngoài đi dạo phố, bỗng dưng lại có ba người lao tới đánh vào người anh ấy.”
“Hu hu, sao năm nay gia đình chúng ta lại nhiều tai nạn như thế chứ.” Mẹ Trần khóc.
“Chỉ bị đánh thôi sao? Không bị cướp đi cái gì à?”
“Không có, bọn họ đánh Trần Thành Hạo một lúc rồi bỏ chạy luôn, sau đó chúng tôi lập tức đưa anh ấy đến bệnh viện.”
Ninh Vũ Phi khẽ cau mày, tính cách bốc đồng của Trần Thành Hạo gần đây đã thay đổi rất nhiều, ngày nào sau giờ học cậu ta cũng đi chơi với anh, cũng không trêu chọc người nào.
Hay ở bên ngoài cậu ta đã làm việc gì đó nên bây giờ bị trả thù?
“Hiện giờ tình hình của Thành Hạo vẫn tương đối ổn định, hai người cũng đừng lo lắng quá.” Ninh Vũ Phi nói.
“Không biết là ai mà lại ra tay độc ác như vậy.”