“Được rồi!” Ninh Vũ Phi nhanh chóng ngậm miệng lại.
Lão Từ nhe răng cười nói: “Cho dù ở Long Việt hai người có thân phận như thế nào, có năng lực gì thì trong mắt của chúng tôi hai người chỉ là…”
“Chỉ là một binh đoàn Huyết Lang Dũng nhỏ nhoi mà cũng muốn đối phó với tiểu sư đệ của chúng tôi sao?”
Thêm một thanh âm khác càng khí phách hơn truyền đến từ bên ngoài, Lâm Thanh Tiêu mặc bộ đồ da bó sát đầy gợi cảm bước vào, trong tay còn cầm theo một đầu người.
“Tứ sư tỷ, sao chị cũng tới đây?” Ninh Vũ Phi cảm động đến phát khóc.
Lâm Thanh Tiêu không hề mang người theo, nhìn Ninh Vũ Phi với vẻ cưng chiều, sau đó cầm đầu người ném tới trước mặt mấy người của gia tộc Âu Dương.
Chỉ thấy đồng tử của lão Từ co rút kịch liệt, đầu người này chính là đầu của một người đàn ông phương Tây.
Đây đúng là đội trưởng của binh đoàn Huyết Lang Dũng, đầu người này xuất hiện ở đây chứng tỏ rằng binh đoàn đã bị tiêu diệt, còn một chuyện nữa đó chính là do người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp này gây ra.
Lão Từ hít một hơi thật sâu, hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”
“Tôi là ai ư? Một hai câu cũng không thể nói rõ được, có điều ông có thể gọi tôi là phu nhân Hoa Hồng.”
“Sao có thể chứ?” Lão Từ trợn mắt.
Danh hiệu phu nhân Hoa Hồng cũng không chỉ đơn giản là một danh xưng, mà đó chính là sát thủ được xếp hạng trong Thần bảng.
“Ha ha, thật tiếc khi nói cho mấy người biết, tiểu sư đệ của tôi thì chỉ có mình tôi được bắt nạt em ấy, còn mấy người không có cái tư cách đó.” Lâm Thanh Tiêu nói.
“Cô… Không thể nào, nơi này chính là Long Việt, nếu như cô dám động thủ ở đây thì người của Long Việt sẽ không buông tha cho cô đâu.”
Người có thân phận càng lớn thì khi làm việc ở Long Việt lại càng phải khiêm tốn hơn, nếu không sẽ rất dễ gây chú ý ở nước Long Việt, phải biết rằng nữ chiến thần ở biên giới phía Bắc Long Việt cũng không phải là ai cũng dám chọc vào.
“Ông đang nói tới Phượng Hoàng Đen của biên giới phía Bắc phải không?”
“Đúng vậy, nếu như cô dám động thủ với chúng tôi thì thân phận của cô nhất định sẽ bị toàn bộ người Long Việt biết được, đến lúc đó cô nhất định sẽ phải chết tại đây.”
Nghe vậy, Lâm Thanh Tiêu liền cười với vẻ bất đắc dĩ: “Vậy thì phải khiến cho mấy người thất vọng rồi, bởi vì người mà mấy người trêu chọc phải vào đêm nay chính là vị tiểu sư đệ mà cô ấy yêu thương nhất. Tam sư tỷ, chị cũng xuất hiện đi.”
Lệ Khinh Thiền đi tới, ánh mắt của cô ấy sắc bén đến đáng sợ, dù là một người phụ nữ, thế nhưng khí thế của cô ấy lại sắc bén như kiếm.
“Tiểu sư đệ, em không sao chứ?” Lệ Khinh Thiền hỏi với vẻ ân cần.
Ninh Vũ Phi sờ sờ mũi: “Em không sao cả, Tam sư tỷ, sao chị cũng tới đây vậy, một mình em có thể giải quyết được mà.”
“Tam sư tỷ?”
Tam sư tỷ của Ninh Vũ Phi lại chính là chiến thần Phượng Hoàng Đen của phương Bắc ư?
Còn Nhị sư tỷ lại là chủ tịch của Hằng Vũ Quốc tế?
Tứ sư tỷ lại là đội trưởng của nhóm sát thủ bóng đêm?
Còn Ngũ sư tỷ lại là giáo sư y học của quốc gia?
Khóe miệng của Âu Dương Chấn Hưng và lão Từ đều khẽ run rẩy, hiện tại bọn họ muốn tự tát chính mình một cái, vì sao bọn họ lại tra không ra bối cảnh này của Ninh Vũ Phi chứ.
Chỉ cần tùy tiện tra ra một cái thôi thì bọn họ đã chẳng dám làm ra bất cứ một hành động trả thù nào với Ninh Vũ Phi cả.
Chỉ cần chọn một bối cảnh nho nhỏ trong đó là đã đủ để đè bẹp nhà họ Âu Dương rồi.
“Xong rồi!” Âu Dương Chấn Hưng cảm thấy trời như sắp sụp đổ đến nơi rồi.
Sắc mặt của lão Từ trông vô cùng khó coi, tuy đã biết rõ được kết quả, thế nhưng ông ta vẫn muốn phản kháng lần cuối, đừng quên ông ta còn có một đoàn sát thủ nữa đấy.
“Đã vậy thì tất cả đám người mấy người đừng hòng thoát ra khỏi đây.” Lão Từ vung tay lên.
Nhất thời một đám người mặc đồ đen đi tới, bọn họ chính là vũ khí giết người cuối cùng của nhà họ Âu Dương.
“Các sư tỷ, mọi người cứ lùi ra phía sau trước đi, để em ra tay!”