Vừa dứt lời, ngân châm của Ninh Vũ Phi liền bay ra hạ gục tất cả đám người Tần Hạo.
Sau đó, Ninh Vũ Phi liền lao về phía trước đánh nhau.
Thế nhưng dường như Ninh Vũ Phi cảm nhận được có ai đó ở đằng sau kéo mình ném đi.
“Sáu Út, chuyện đánh nhau này vẫn là nên để cho chị và bốn vị sư tỷ lo cho.” Lệ Khinh Thiền nói.
“A?”
Ninh Vũ Phi bị Liễu Việt Yến khóa nách cảnh cáo: “Sáu Út, em phải nghe lời, chém chém giết giết là không tốt đâu.”
“Đúng vậy, để cho Tam sư tỷ và Tứ sư tỷ lên là được rồi.” Hoa Nùng Yên cũng kéo tay của Ninh Vũ Phi lại.
Cả đoàn sát thủ có 10 người, tất cả đều là vũ khí lạnh, bởi vậy cho nên Lệ Khinh Thiền và Lâm Thanh Tiêu đều không dùng súng.
Lệ Khinh Thiền cười khinh thường: “Sư muội, em muốn ở bên nào?”
“Bên nào cũng được ạ, đã lâu rồi em không được hoạt động gân cốt, không biết liệu có theo kịp chị hay không.”
“Cứ thử rồi biết.”
Sắc mặt của lão Từ trông vô cùng khó coi, chẳng lẽ đối phương cho rằng người của ông ta không được cái tích sự gì ư, ông ta tức giận nói: “Đi lên, giết tất cả bọn họ cho tôi!”
“Lên!”
Hai cô gái đá bay tất cả những người ở trước mặt, bọn họ đã mạnh tới mức phải khiến cho Ninh Vũ Phi nhìn bọn họ bằng cặp mắt khác xưa.
“Tam sư tỷ, Tứ sư tỷ, hai người cẩn thận đấy!” Ninh Vũ Phi hô.
Đương nhiên là sự lo lắng của Ninh Vũ Phi là thừa, thân thủ của hai vị sư tỷ vô cùng tốt, cho nên căn bản là không có tên sát thủ nào có thể tới gần được.
Trong khoảnh khắc đó, cả căn phòng khách đều hỗn loạn cả lên, nhóm sát thủ đều ngã tất dưới chân hai vị sư tỷ.
Ninh Vũ Phi há hốc miệng, anh thật sự đã đánh giá thấp các vị sư tỷ của mình, thủ đoạn của bọn họ so với anh còn tàn nhẫn, sạch sẽ và lưu loát hơn nhiều.
Trong năm vị sư tỷ, ngoại trừ vị đại sư tỷ không hay gặp mặt vì ở ngoài thì Tam sư tỷ và Tứ sư tỷ là lợi hại nhất,
Nhị sư tỷ thì có chỉ số thông minh tuyệt đỉnh, Ngũ sư tỷ thì tinh thông y thuật, kết hợp với thực lực chiến đấu vô cùng mạnh của Tam sư tỷ và Tứ sư tỷ, quả thực đây chính là một tổ hợp vô địch. truyện kiếm hiệp hay
Với cái tổ hợp như vậy, Ninh Vũ Phi cảm thấy bản thân có thể đi khắp trái đất này.
Khoảng mấy phút sau, toàn bộ người của đoàn sát thủ đều đã chết nằm trên mặt đất, còn Âu Dương Chấn Hưng thì đã sợ tới mức đái cả ra quần.
“Các vị sư tỷ, chúng ta đi thôi!”
Liễu Việt Yên kéo Ninh Vũ Phi ra bên ngoài, còn mấy người Lệ Khinh Thiền thì đi theo ở phía sau.
Sau đó, mười tên vệ sĩ lạnh lùng xếp hàng đồng loạt giơ súng lên, nổ súng với vẻ mặt lạnh lùng không chút thay đổi, cả lão Từ và Âu Dương Chấn Hưng đều ngã trong vũng máu.
Sau khi xử lý xong toàn bộ thi thể thì dùng một mồi lửa đốt sạch biệt thự nhà họ Âu Dương.
Ánh lửa cao vút đến tận trời, xương cốt cũng trở thành cát bụi hết, từ này về sau ở thành phố Ngọc Trai không còn nhà họ Âu Dương nữa.
Mọi người trở lại biệt thự của Nhị sư tỷ, Ninh Vũ Phi liền bị ném vào trong, sắc mặt của mấy vị sư tỷ trông vô cùng kinh khủng bước tới.
Ninh Vũ Phi nuốt nước miếng: “Các vị sư tỷ nghe em nói đã.”
“Còn muốn nói gì nữa, Sáu Út, em giỏi quá rồi nhỉ?” Liễu Việt Yên nói.
“Không phải đâu, chỉ là em không muốn làm phiền các vị sư tỷ mà thôi, loại chuyện như này tự em giải quyết được mà.”
“Đứng lên!” Liễu Việt Yên nói.
Ninh Vũ Phi nhanh chóng đứng lên định giải thích thì Liễu Việt Yên nói: “Ngồi xổm xuống.”
“Nhị sư tỷ, em biết sai rồi.”
“Hửm?”
Nhìn ánh mắt của Nhị sư tỷ, Ninh Vũ Phi liền ngoan ngoãn giơ hai tay về phía trước, rồi ngồi xổm xuống.
“Đêm nay, mấy em ai cũng không được cầu tình, nếu không đi ngồi cùng nhau đi!”
Ba vị sư tỷ còn lại liền gật đầu, các cô đều biết Nhị sư tỷ thật sự rất tức giận, ngay cả bọn họ có thân phận tương ứng, có điều bọn họ vẫn rất kính trọng sư tỷ.