Liễu Việt Yến dừng tay, hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào, đối phương là ai?”
“Một tuần trước, công trường vừa mới thi công đã phải đình công, suy đoán về nguyên nhân lẫn việc truy cứu trách nhiệm, tôi cũng đã phái luật sư đi giải quyết chuyện này nhưng đối phương lại vô cùng ngang ngược, cho dù chúng ta có đầy đủ chứng cứ thì chuyện này sợ rằng sẽ phải kéo thêm ít lâu nữa”
Tần Minh Nguyệt nói tiếp: “Nghe nói đợt thầu lần này là của xí nghiệp Âu Dương, một gia tộc thuộc xã hội đen ở thành phố Ngọc Trai.”
“Tôi hiểu rồi, vậy là, bọn họ từ chối trả lại cọc?”
“Đúng, dù chỉ có một nghìn năm trăm tỷ thôi nhưng chủ yếu là bọn họ không để chúng ta vào mắt, còn nói gì mà phép vua thua lệ làng, cực kỳ phách lối.”
Tần Minh Nguyệt nói.
“Đối phó với cái loại lệ làng này phải dùng chút thủ đoạn, giải quyết theo cách chính quy thì mười ngày nửa tháng không xong được đâu”
Ninh Vũ Phi nghe thấy thì giơ tay lên: “Nhị sư tỷ, chuyện này giao cho em được không?”
“Quên đi, chị tự phái thêm người qua đó vậy.”
“Đừng mà!”
Ninh Vũ Phi vội đi đến sau lưng nhị sư tỷ, giúp cô bóp bóp vai, cười hì hì nói: “Sư tỷ, mấy người đó phụ trách bảo vệ chị mà, lỡ chị có gì xảy ra thì em biết đi đâu khóc bây giờ, nên thôi cứ để em với chị Tần Minh Nguyệt đi đi, thấy sao?”
“Không được, quá nguy hiểm.”
Liễu Việt Yến không đồng ý.
“Sư tỷ của em ơi, em dù sao cũng phải nếm qua chút gió sương mới có thể trưởng thành được đúng không? Chuyện này giao cho em đi, đảm bảo ngon lành cho chị coi.”
Ninh Vũ Phi vỗ ngực một cái, bộ dáng đảm bảo tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Thấy vậy, Liễu Việt Yến nói: “Vậy em đi đi, nhớ kỹ, nhất định phải chú ý an toàn, Minh Nguyệt, cô cũng đi theo nó đi.”
“Vâng, tổng giám đốc Liễu!”
Hai người nhanh chóng đi ra ngoài, Tần Minh Nguyệt nói: “Vũ Phi, chỉ hai người chúng ta thì không an toàn đâu, hay cứ gọi thêm người?”
“Không cần không cần, lỡ mà xảy ra xung đột thì em cũng không rảnh đi coi chừng người khác đâu, đi thôi”
“Hầy.”
Tần Minh Nguyệt lái xe, cùng Ninh Vũ Phi đi về khu công viên đang thi công, suốt đường đi Ninh Vũ Phi cứ nói không ngừng nghỉ.
Tần Minh Nguyệt hơi đau đầu, nếu Liễu Việt Yên mà biết mình cùng tiểu sư đệ nhà cô ấy có quan hệ mập mờ thì làm sao bây giờ.
Nghĩ đến đây, Tần Minh Nguyệt lại lần nữa hối hận vô cùng khi đêm đó uống say để rồi cùng Ninh Vũ Phi ở chung phòng ngủ lại còn chung giường, giờ nghĩ lại mặt lại đỏ đến tận mang tai.
“Vũ Phi, có phải cậu thường xuyên cùng các cô gái khác qua đêm không?”
Tần Minh Nguyệt hỏi.
“Hở…”
Ninh Vũ Phi sửng sốt nhìn Tần Minh Nguyệt: “Chị Minh Nguyệt, lời này của chị là ý gì, em không phải người tùy tiện đâu nha.”
“Thành thật khai mau.”
“Không có, nếu có cũng chỉ có lần cùng chị qua đêm thôi, thật mà!”
Nghe vậy, mặt Tần Minh Nguyệt lại đỏ bừng lên, nhanh chóng đạp ga tăng tốc.
“Ôi, chị Minh Nguyệt à, chạy từ từ thôi coi chừng tai nạn bây giờ.”
“Hừ, sợ gì, cậu có chết rồi thì cũng bớt quay về gây hoạ cho các cô gái khác.”
“Kít…”
Nói thì nói vậy thôi chứ Tần Minh Nguyệt vẫn giảm tốc độ lại, hai người đi về khu công trình đang thi công.
Nơi này vốn là một ngọn núi, hiện tại đã được san bằng thành một khu cực kỳ rộng lớn, ít nhất cũng cả triệu mét vuông.
Xe đi vào nơi đặt văn phòng tạm thời, cũng chính là mấy lán trại tạm bợ.
Chưa kịp đi vào, một đám công nhân bên ngoài đã cản họ lại ngay trên đường.
Thấy tình huống có vẻ không ổn, Tần Minh Nguyệt tính lui xe về, những người này chắc chắn đã bị nhà thầu ăn xén ăn bớt mất lương, nên mới chặn bọn họ lại ở đây.
Tần Minh Nguyệt không muốn chưa vào đã bị người ta bao vây, lúc đó có muốn thoát cũng khó.