Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 571:




Tên côn đồ xoay tròn ba trăm sáu mươi độ giữa không trung rồi ngã mạnh xuống đất, suýt chút nữa thì chết thẳng cẳng.
Vẻ mặt của sáu người trở nên khó coi, bọn họ không đánh lại tên nhóc này.
Lập tức có người nhanh trí, quỳ xuống ngay trước mặt Ninh Vũ Phi, hô: “Đại ca, tôi sai rồi, bỏ qua cho thằng đệ này một mạng được không?”
Thấy vậy, mấy người còn lại cũng bắt chước quỳ xuống trước mặt Ninh Vũ Phi cầu xin tha thứ, bọn họ chỉ là mấy tên hèn nhát đi bắt nạt kẻ yếu.
Ninh Vũ Phi nói: “Trả lời câu hỏi của tôi! Giám đốc Kim đâu?”
“Ông ấy... Hôm nay ông ấy không có tới, chỉ bảo chúng tôi trông coi nơi này, sau đó sẽ cho chúng tôi tiền, chỉ cần đuổi những người muốn đòi tiền trở về mà thôi.”
“Giám đốc Kim không tới ư?”
Tần Minh Nguyệt chau mày.
Nếu như giám đốc Kim này đã ôm hết tiền chạy mất thì sẽ có chút phiền phức.
Ninh Vũ Phi hỏi: “Vậy tiền của các người đâu, lấy hết ra đây, mau lên.”
“Vâng vâng vâng!”
Bọn họ đi theo bên cạnh giám đốc Kim làm côn đồ lâu như vậy, chắc chắn là trên người cũng có không ít tiền.
Đúng như dự đoán, tiền của những người này còn chưa kịp gửi vào thẻ ngân hàng, tất cả đều được cất trong vali.
Để không bị đánh, sáu tên côn đồ cũng chỉ có thể nén xót xa, từ bỏ vật yêu thích: “Đại ca, đây là toàn bộ số tiền của chúng tôi, anh xem thử.”
Trong vali có khoảng ba trăm triệu đồng, Ninh Vũ Phi nói: “Số tiền này của các anh đều là món lợi bất chính, tôi đem chia cho những người khác, các anh không có ý kiến gì chứ?”
Mấy người vội vàng lắc đầu, trừ khi da của bọn họ ngứa ngáy, thiếu đánh mới dám có ý kiến.
“Chị Minh Nguyệt, như thế này đi, tạm thời chị phát số tiền này cho công nhân ở bên ngoài, em sẽ đi tìm thử giám đốc Kim này, nếu như không đoán sai, hẳn là ông ta đang chuẩn bị trốn ra nước ngoài.”
“Đúng vậy, sáng sớm hôm nay giám đốc Kim còn gọi điện thoại cho chúng tôi, nhất định là bây giờ đang ở sân bay.”
Một tên côn đồ nói.
Nếu bọn họ không có được thì dĩ nhiên cũng không muốn có người nào được dễ chịu, không thể làm thuê uổng công cho giám đốc Kim được.
Khoản tiền này cũng không thể để cho công nhân ở bên ngoài tự chia nhau, Tần Minh Nguyệt đành phải tiếp nhận và phân phát theo sổ kế toán.
Sau khi thấy tiền, các công nhân mới để yên cho Ninh Vũ Phi rời đi, thật ra bọn họ sợ bị người gọi là ông chủ kia lừa gạt, không thể trách bọn họ được.
Phát xong một phần tiền lương, Tần Minh Nguyệt chỉ có thể chờ Ninh Vũ Phi trở lại.
Cùng lúc đó, Ninh Vũ Phi đã tới sân bay.
Giám đốc Kim muốn mang theo số tiền lớn mà trốn đi, tất nhiên là phải chạy trốn hẳn ra nước ngoài, như vậy mới có thể thoát khỏi sự đuổi bắt của cảnh sát.
Đến lúc đó lại nhập quốc tịch vào quốc gia khác, cảnh sát Long Việt sẽ chẳng có biện pháp nào cả.
Ninh Vũ Phi nhìn hình trong điện thoại di động, ghi nhớ mặt mũi của đối phương vào trong đầu mình, sau đó đi tìm.
Mới vừa đi một lúc, Ninh Vũ Phi nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang tiến đến khu vực kiểm tra an ninh bèn sải bước lại gần.
“Giám đốc Kim?”
Người này chính là giám đốc Kim đang chuẩn bị trốn sang nước ngoài, ông ta theo bản năng quay đầu lại nhìn Ninh Vũ Phi một cái rồi chạy thẳng.
“Định chạy sao!”
Ninh Vũ Phi xông tới, phóng người qua lan can.
Nhân viên an ninh định chặn lại thì nghe thấy Ninh Vũ Phi nói: “Cảnh sát phá án!”
Cái này không phải là Ninh Vũ Phi nói linh tinh giả mạo, mình cũng coi như nửa cảnh sát, mặc dù chỉ là pháp y giải phẫu tử thi mà thôi.
Giám đốc Kim định chạy lên máy bay nhưng sao có thể là đối thủ của Ninh Vũ Phi được.
Thoắt cái anh đã bắt được đối phương, nói: “Có phải rất mệt mỏi không?”
“Đúng vậy, rất mệt mỏi.”
Khuôn mặt của giám đốc Kim nhăn nhó, chạy thêm vài bước nữa thì ông ta sẽ thực sự chết mất, theo bản năng trả lời Ninh Vũ Phi.
Hình như đã ý thức được không đúng, ông ta định chạy tiếp nhưng bị Ninh Vũ Phi duỗi chân ngáng ngã, đập cả người xuống đất.
Bang!
Còn bị đập xuống sàn nhà cứng chắc, gãy mất một cái răng cửa.
Ninh Vũ Phi cười nói: “Ông chạy tiếp đi, chạy thử xem, khất nợ nhiều công nhân như vậy, lừa tiền của công ty người ta mà còn muốn chạy.”
“Người anh em, đừng như vậy, tôi có thể chia cho cậu một nửa số tiền còn cậu thả tôi ra, thế nào?”
Giám đốc Kim không để ý tới răng cửa của mình và máu tươi đang chảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.