Ông ta tất nhiên là biết rõ mình đã làm chuyện tốt đẹp gì, dĩ nhiên trước tiên là khẩn cầu mong Ninh Vũ Phi có thể bỏ qua cho ông ta.
Chát!
Ninh Vũ Phi không khách khí tát một cái, nổi giận nói: “Loại người như các ông, ngay cả tiền mồ hôi nước mắt của công nhân cấp thấp cũng lừa lấy mất, ông có còn chút lương tâm nào không hả?”
“Người anh em, đúng là tôi đang cầm số tiền này, chỉ cần cậu thả tôi để tôi có thể lên máy bay trót lọt, việc đầu tiên tôi làm sẽ là đưa tiền cho cậu, được không?”
“Chát!”
Lại một cái tát, Ninh Vũ Phi nhìn Giám đốc Kim như đang nhìn một kẻ ngu vậy: “Ông cho rằng tôi cũng là tên đần giống ông sao? Để ông lên máy bay an toàn rồi đưa tiền, sao ông có thể nghĩ ra được hay vậy?”
“Vậy... ở đây tôi có 300 tỷ, hay là cậu cầm đi, đây là toàn bộ tài sản của tôi rồi.”
Giám đốc Kim lấy ra một cái thẻ ngân hàng.
“Bớt giả vờ đi, thành thật đi theo tôi trở về.”
Ninh Vũ Phi kéo cổ áo phía sau của Giám đốc Kim, thân thể mập mạp xấp xỉ một trăm ký lô cứ thế bị kéo đi.
Rất nhiều hành khách nhìn họ, cực kỳ kinh ngạc khi thấy Ninh Vũ Phi có hình thể gầy gò thanh mảnh như vậy lại có thể tùy ý kéo một người béo ú đi.
“Võ thuật, oa... là võ thuật phải không, đây chính là bốn lạng địch nghìn cân sao?”
Một người ngoại quốc kinh ngạc nói, sớm nghe nói ở nước Long Việt ai ai cũng biết võ thuật, rốt cuộc hôm nay anh ta cũng được chứng kiến tận mắt.
Ninh Vũ Phi kéo Giám đốc Kim tới ngân hàng, nói: “Lấy toàn bộ số tiền bẩn của ông ra đây, nhanh lên một chút, đừng tưởng rằng gửi sang tài khoản nước ngoài là có thể ung dung ngoài vòng pháp luật.”
“Anh bạn, cậu hãy tha cho tôi đi, số tiền này...”
“Còn run cầm cập nữa thì tôi sẽ ném thẳng ông vào đồn cảnh sát, tin chắc rằng bọn họ sẽ điều tra rõ ràng từng đồng tiền của ông.”
Nghe thấy vậy, hai chân Giám đốc Kim run như cầy sấy, trước kia ông ta dám tham ô tiền lương công nhân, dám thèm muốn tiền của tập đoàn Hằng Vũ cũng là bởi vì phía sau lưng có nhà họ Âu Dương chống đỡ.
Sáng nay vừa tỉnh lại đã nghe tin nhà họ Âu Dương bị diệt vong, cho nên mới nảy ra ý định chạy trốn, đáng tiếc là vẫn bị bắt.
Nếu như ông ta biết được người sau màn tiêu diệt nhà họ Âu Dương chính là người trẻ tuổi trước mắt này thì không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
Giám đốc Kim thành thật rút tiền ra, dùng một cái túi gói lại, mang theo nụ cười lấy lòng quay lại trước mặt Ninh Vũ Phi, nói: “Người anh em, đây chính là toàn bộ số tiền tôi có thể rút ra, tổng cộng 1,5 tỷ, đều là tiền của công nhân, chỗ còn lại thì hôm sau lại lấy.”
Nhìn Ninh Vũ Phi một cái, Giám đốc Kim quyết đoán rút 300 triệu tiền trong túi ra, ném vào không trung.
Tức khắc, tiền polyme màu xanh bay đầy trời, Giám đốc Kim ném túi tiền trong tay rồi lập tức quay đầu bỏ chạy.
Ninh Vũ Phi nhanh chóng nhảy lên bắt lấy túi tiền, tránh bị những người xung quanh cướp hết.
Một bà bác nhìn chằm chằm túi tiền trong tay Ninh Vũ Phi, hận không thể tự mình cướp lấy.
“Cút!”
Đối với loại người như vậy, Ninh Vũ Phi trực tiếp quát to, thấy Giám đốc Kim đã chạy xa liền lười đuổi theo.
Khoảng một giây sau, Giám đốc Kim vừa chạy vừa quay đầu nhìn xem Ninh Vũ Phi có đuổi theo hay không, kết quả là vô tình vấp ngã ra đất.
Lăn trên đường quốc lộ, một chiếc xe tải lớn cán thẳng lên hai chân của Giám đốc Kim.
“A...”
Hai mắt Giám đốc Kim như sắp nứt ra, hai chân thì trở thành cái bánh mì thịt, không thể chạy được nữa.
“Giám đốc Kim, bây giờ ông còn muốn chạy không?”
Ninh Vũ Phi đứng bên lề đường hỏi.
Lúc này Giám đốc Kim chưa ngất xỉu đã không tồi rồi chứ đừng nói là có thể trả lời Ninh Vũ Phi.
Cuối cùng Ninh Vũ Phi báo cảnh sát và gọi xe cứu thương còn mình thì đến bãi đỗ xe, lái xe trở về khu khai phá.
Bấy giờ đã qua hơn hai tiếng đồng hồ, Tần Minh Nguyệt đã tạm thời phát xong tiền lương từ lâu, phần còn lại phải đợi Ninh Vũ Phi quay về.
“Cô gái, tại sao bạn trai cô vẫn chưa trở lại thế, chẳng lẽ là không tìm được Giám đốc Kim sao?” Một công nhân hỏi.
Hiện tại mọi người chỉ được chia tạm một ít tiền, phần lớn vẫn chưa được cầm, thật là thấp thỏm bất an trong lòng.
“Đừng lo lắng, nhất định cậu ấy sẽ bắt được.”