Vân Liên ở một chòi nghỉ mát loại thấp đợi Ninh Vũ Phi đến, thấy Ninh Vũ Phi vội vã đi tới, bất lực nói: “Vũ Phi, đối phương quả thực đồng ý đàm phán nhưng yêu cầu cần phải gặp mặt, cùng nhau bàn bạc.”
“Đây rõ ràng là muốn giết chị mà?”
“Không phải vậy, hiện tại Hắc Giao Hội đã hoàn toàn nắm thóp được tôi, bọn họ bắt ba tôi đi rồi.”
“Sao chị biết, chẳng phải bố chị và Hắc Giao Hội là một phe sao?”
Ninh Vũ Phi chau mày.
Vân Liên thở dài giải thích: “Mặc dù bố tôi không tốt với tôi nhưng cũng chỉ là muốn đoạt lại quyền khống chế Thiên Hội, không liên quan gì đến Hắc Giao Hội.”
“Thì ra là như vậy!”
“Ừ, ông ấy là bố của tôi, chỉ có thể chết ở trong tay tôi, tôi sẽ không cho phép người khác giết ông ấy, vậy nên chị đành phải đi.”
Thế này giống như tham gia Hồng Môn yến vậy, là giải pháp có thể bỏ mạng bất kỳ lúc nào, Vân Liên không thể không cứu bố của mình, mặc dù có khả năng cực lớn là có đi mà không có về. Truyện Dị Năng
Ninh Vũ Phi nói: “Chị Liên, không cần lo lắng, tôi sẽ cùng đến đó với chị là được.”
“Hiện tại tôi cũng chỉ có thể nghĩ tới cậu, đành phải khiến cậu rơi vào tình huống nguy hiểm.”
“Có gì đâu mà, hoặc có lẽ là tự chúng ta suy nghĩ nhiều mà thôi, thật ra cũng không nguy hiểm đến vậy.”
Ninh Vũ Phi nhún vai một cái.
“Hy vọng là như vậy!”
Chẳng bao lâu sau, sau khi hai người lên xe, một đội xe trùng trùng điệp điệp đi về phía ngoại ô.
Điểm hẹn là nơi tiếp giáp giữa thành phố Ngọc Trai và thành phố Thạch Anh, bên trong một tòa biệt thự.
Rốt cuộc đến ba giờ thì tới nơi, ở cổng có mấy bảo vệ cầm súng trông giữ, ngăn xe của mọi người lại.
“Mời xuống xe để kiểm tra.”
“Chúng tôi tới để đàm phán mà các anh còn cần phải kiểm tra sao?”
Vân Liên nói.
Người của Hắc Giao Hội cười nhạt: “Hóa ra là hội trưởng Vân, hết sức xin lỗi nhưng điều này thực sự là quy định.”
“Các anh cho rằng Thiên Hội chúng tôi là kẻ ngu à?”
“Cô có thể từ chối nhưng đừng hòng đi qua cánh cổng này.”
Tên bảo vệ đắc chí nói.
Vân Liên đè nén nỗi tức giận trong lòng mình, mở cửa bước xuống xe.
Người của Hắc Giao Hội đặt đèn pin xuống, chuẩn bị lục soát người của Vân Liên nhưng ánh mắt kia không phải là định lục soát người, vóc dáng tốt như vậy thì đương nhiên là muốn sờ một cái.
Bốp!
Bỗng nhiên, Ninh Vũ Phi mở cửa đập vào người của Hắc Giao Hội.
“Mày làm trò gì vậy?”
Người của Hắc Giao Hội tức giận cầm súng nhắm thẳng vào Ninh Vũ Phi, vừa rồi đã phá hỏng chuyện tốt của anh ta.
“Định làm gì đó?”
Người của Thiên Hội cũng lập tức rút súng ra.
Chỉ trong tích tắc, người của hai bên đều giương cung bạt kiếm, chỉ cần một tiếng súng vang lên hoặc là một câu ra lệnh thì sẽ quyết sống mái với nhau bất kỳ lúc nào.
Ninh Vũ Phi cười nói: “Đây là người phụ nữ của tôi, tay của anh không xứng đáng được động vào cô ấy.”
“Nhóc con, tao thấy mày là đang tự tìm cái chết!”
Người của Hắc Giao Hội dí súng trên trán Ninh Vũ Phi.
“Anh dám à...”
Ninh Vũ Phi ra hiệu cho Vân Liên không cần lên tiếng, anh cười nói: “Khẩu súng này trông cũng rất đáng sợ, nhưng tôi rất ghét có người dùng súng nhắm thẳng vào tôi.”
“Ha ha, e rằng mày không có cơ hội để ghét đâu.”
Ngay sau đó, người của Hắc Giao Hội định nổ súng.
“Dừng tay!”
Một giọng nói tức giận truyền tới, có một người đàn ông trung niên đi ra từ trong trang viên, hơi thở hết sức trầm ổn.
Ninh Vũ Phi nhìn qua là biết người này là một cao thủ, hẳn là võ giả ngoại kình.
“Làm càn, tất cả bỏ súng xuống.”
Người đàn ông trung niên quát lên.
Tên đàn ông cầm súng đó không cam lòng nói: “Anh Long, người này không chịu phối hợp, chống đối chúng ta.”
Trần Minh Long nhìn thoáng quá Ninh Vũ Phi, quát người của mình: “Cho qua!”