Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 578:




“Ôi chao, xem ra hội trưởng Vân vẫn rất cố chấp.”
Sư phụ Hồ thở dài, nói: “Vậy hãy xem đoạn video tiếp theo rồi các cô lại đưa ra quyết định nhé.”
Người của Hắc Giao Hội không ngốc, bây giờ mà mù quáng tấn công vào Thiên Hội, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của các thế lực khác.
Ví như như còn có Hắc Long của ba anh chị em nhà họ Lý, dù gì thì tin tức mới nhất là Hắc Long và Thiên Hội đã hợp sức thôn tính hai thế lực của nhà Âu Dương.
Một chiếc điện thoại di động được đẩy đến trước mặt Vân Liên.
Ninh Vũ Phu nhìn xem, bên trên là một người đàn ông trung niên đang cầu xin.
Đó cũng chính là ba của Vân Liên, Vân Trung Hữu, người đã từng sai người giết mình, kết quả suýt chút nữa thì mang người giết Giang Vị Noãn.
Vân Trung Hữu ngồi trên xe lăn và nói trước ống kính: “Con gái, ba còn chưa muốn chết, cứu ba với, ba là ba ruột của con, con không thể thấy chết mà không cứ…”
Không đợi đối phương nói xong, Vân Liên đã cúp điện thoại, nói: “Sư phụ Hồ, điều kiện của các ông, chúng tôi không thể đáp ứng.”
“Lẽ nào ngay cả ba ruột của cô, cô cũng không qua tâm sao?”
“Thiên Hội không chỉ là thế lực ngầm, các người không thể hiểu được.”
Vân Liên hiện giờ đã bắt đầu có doanh nghiệp chính quy của riêng mình, cũng là bởi vì có sự độc quyền và tồn tại của Thiên Hội, cho nên khu phía Đông mới không hỗn loạn như những nơi khác
Còn một điều nữa, bản thân mà đồng ý chính là làm trái với ý nghĩa tồn tại của Thiên Hội, còn về ba của mình, mình sẽ nghĩ cách khác để cứu.
Sư phụ Hồ khẽ cười: “Vậy thì không còn gì để nói, chỉ có thể dùng đầu của cô để khiến đứng dậy rời đi, nhưng Vân Liên lập tức vượt qua bàn muốn tóm lấy sư phụ Hồ.
Nhưng Thiết ra tay đã buộc phải lùi lại.
Chỉ cần Vân Liên cố chấp muốn tóm sư phụ Hồ, nhất định cánh tay sẽ bị phế.
“Hai người các cậu hãy chăm sóc hội trưởng Vân thật tốt, giữ lại đầu là được.” Sư phụ Hồ nói.
“Đã rõ.”
Hai người bọn họ liên tục chế giễu Vân Liên, Thiết Thủ nói: “Chủ tịch Vân, từ lâu đã nghe cô từ nhỏ đã luyện võ, hiện giờ đã là cao thủ cấp nội kình, phòng này đủ lớn, cho nên Đồng Đầu đã xông đến với một cú đấm.
“Chị Liên, cẩn thận!” Ninh Vũ Phi nói.
Vân Liên lao tới trước, bụi trên sàn tản ra, tốc độ cực nhanh, một chân quét qua đã buộc đối phương lùi lại.
“Hừ!” Đông Đầu lùi lại một bước, lập tức dùng đầu của mình đập tới.
Bụp!
Chỉ thấy Vân Liên một chân đạp tới đỉnh đầu đối phương, nhưng trực tiếp bị bật ra, không có hiệu quả gì.
Vân Liên nhíu mày thật chặt, đành tấn công chỗ khác.
Thiết Đầu công không chỉ là một môn luyện đầu, mà còn là môn luyện khí công cứng, kỹ năng chân của Vân Viên rất rốt.
Khiến phương mất cảnh giác không kịp phòng, nhưng tiếc rằng hiệu quả không tốt lắm và không gây nhiều thương hại.
Đồng Đầu dùng đỉnh đầu, Vân Liên vô thức dùng hai tay chống lại.
Vân Liên bị Đồng Đầu đánh đến mức chỉ có thể lùi lại hết lần này đến lần khác, Ninh Vũ Phi đưa tay ra ngăn cản.
“Vũ Phi, Thiết Đầu Công của anh ta sức mạnh rất lớn.” Vân Liên nói.
“Không sao, tôi giúp chị đối phó với bọn họ, loại công phu cứng vừa rồi chị không dễ gì đối phó.”
“Cẩn thận!”
Vân Liên không thua, nhưng chỉ có thể coi đây là tình huống 50 - 50, dù sao thì Thiết Đầu Công của đối phương, mình cũng không có cách nhanh chóng phá giải.
“Ha ha, tôi có thể đánh bay nội tạng của cậu!” Đồng Đầu lau đỉnh đầu sáng bóng của mình.
“Đừng nói nhảm nữa, để tôi thử xem.” Ninh Vũ Phi xua tay.
“Hừ!”
Đồng Đầu lao tới và liên tục tấn công bằng cái đầu cực kỳ linh hoạt của mình, còn Ninh Vũ Phi nhấc ghế lên hung hăng đập xuống.
Bốp!
Toàn bộ chiếc ghế trực tiếp bị vỡ thành nhiều mảnh, sau đó Ninh Vũ Phi cầm cái gạt tàn thuốc lên đập.
Nhưng cái gạt tàn vẫn bị vỡ, đầu của đối phương vẫn sáng bóng như cũ.
“Vô dụng, chịu chết đi.” Đồng Đầu vô cùng tự tin về bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.