Đừng nói cầu thủ bên đối phương xem thường, chỉ nói của người Long Diệu bên này thôi cũng không xem trọng Ninh Vũ Phi, không biết huấn luyện viên sắp xếp như thế nào nữa.
“Bạn học Ninh Vũ Phi, cậu đánh vị trí hậu vệ.” Huấn luyện viên Tằng nói.
“Được thôi!”
Ninh Vũ Phi sờ sờ cánh mũi, bắt được bóng phát qua, bắt đầu ép bóng tiến vào sân.
Bốn người đã bắt đầu đoạt vị trí, nhưng cũng không có vị trí thích hợp để có thể tiến hành chuyền bóng.
Cầu thủ bên phía đối thủ cười nói: “Tôi trực tiếp cho cậu vào một quả đó, vào rồi thì tính là của tôi.”
“Vậy được!”
Ninh Vũ Phi không có khách khí, trực tiếp phát bóng, bóng vững vàng mà lọt vào giữa rổ, ghi được ba điểm.
“Đây... là may mắn sao?”
Dường như mỗi một người cầu thủ chơi bóng cùng đội với Ninh Vũ Phi đều có loại suy nghĩ này, Tử Tuấn cũng đã từng như vậy, Dương Tân Thiệp cũng như vậy, cả một trường người cũng là như vậy.
Khiến cho Ninh Vũ Phi cũng không thể không hoài nghi chính mình có phải hay không thật sự không thích hợp để chơi bóng rổ.
Huấn luyện viên Tằng hài lòng cười cười, Tử Tuấn và Trần Thành Hạo thiếu chút nữa đã trực tiếp lên gân cổ mà hô to.
Đối phương muốn đáp lễ cho ba điểm cho Ninh Vũ Phi, mới vừa trong nháy mắt định phát bóng, Ninh Vũ Phi nhảy lên hất bóng đi ra ngoài.
Bộp!
“Cái gì?” Người bên đại học Thể Thao trợn mắt há hốc mồm, Ninh Vũ Phi thế mà lại có thể nhảy cao như vậy sao.
Bọn họ có phải đã xem thường Ninh Vũ Phi người này rồi hay không, thật là quá không lường trước được.
Cảnh tượng phía sau còn khiến cho toàn bộ người bên đại học Thể Thao sắc mặt ngưng trọng, Ninh Vũ Phi chớp lấy cơ hội, tấn công còn có phối hợp đánh đến mức vô cùng tốt.
Cho dù anh không ghi được bao nhiêu điểm, nhưng là hoàn toàn kéo lại tiết tấu bên đội Long Diệu.
Điểm số bắt đầu chậm rãi kéo gần, lại nhìn bên phía người của đại học Thể Thao cơ hồ không có ghi được điểm nào.
Bọn họ muốn đột phá cướp bóng bên phòng tuyến của Ninh Vũ Phi, nhưng tốc độ của Ninh Vũ Phi thật sự là quá nhanh, còn chưa kịp phản ứng lại đã vụt mất rồi.
“Yeah!” Trần Thành Hạo hưng phấn kêu lên.
Huấn luyện viên Tằng rốt cuộc cũng lộ ra một chút nét cười, điểm số đã được kéo đến mười lăm điểm rồi.
Tiếng còi lại vang lên!
Huấn luyện viên bên đại học Thể Thao yêu cầu thay đổi người, bọn họ còn tiếp tục như vậy thì sớm hay muộn gì cũng sẽ thua, đến lúc đó thì thật sự là thối mặt.
Rất nhanh, ba người chủ lực của đội đại học Thể Thao lại một lần nữa ra sân, bọn họ sau khi bắt được bóng, bắt đầu tiến hành một vòng tấn công mới.
Quả nhiên, ba người chủ lực vừa ra sân tình thế liền khác hẳn, nhưng là đối mặt với phòng thủ của Ninh Vũ Phi vẫn là khó có thể đột phá.
Ninh Vũ Phi không di chuyển, cũng không có ý cướp bóng, gần như là đứng yên một chỗ.
Chính là bởi vì cái dạng này, cho nên không ai dễ dàng có thể thử đột phá.
“Ninh Vũ Phi phải không? Còn nói cậu thật sự có tài, nhưng đánh bóng rổ thì phải có phối hợp.” Hậu vệ của đối phương vô cùng coi thường.
“Ừm!”
Điểm này Ninh Vũ Phi thừa nhận.
Đối phương chuyền bóng đi, không dám công kích tuyến của Ninh Vũ Phi này, không có nắm chắc chắn.
Cầu thủ Trung Thanh Nam của đại học Thể Thao sau khi bắt được bóng bằng lưng thì đánh một phát, Đỗ Đức Mạnh cũng không cam lòng yếu thế, một cái phát bay bóng lên rổ.
“Cậu...”
“Tấn công!”
Long Diệu bắt đầu tấn công nhanh, Đỗ Đức Mạnh một cái phát bóng lên rổ ghi được một điểm.
“Bộp bộp bộp, các cậu cái quái làm gì thế, đuổi theo đi!” Huấn luyện viên Dương sốt ruột vỗ tay.
Người bên đại học Thể Thao cũng dần dần thừa nhận Ninh Vũ Phi không đơn giản, cho nên vẫn là muốn làm đâu chắc đấy, trước đó đã hoàn toàn nhìn lầm Ninh Vũ Phi.
Lúc thật sự đối mặt với Ninh Vũ Phi, mới có thể cảm nhận được cái loại cảm giác vô lực này.
Người ở ngoài sân sẽ không cảm nhận được.