Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 586:




“Phòng thủ cho tôi, phòng thủ, đừng cho cậu ta chuyền bóng.” Huấn luyện viên Dương sốt ruột nói.
Người bên đại học Thể Thao lập tức thay đổi trận hình, phòng ngự hành động đột phá hoặc là chuyền bóng của Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi căn bản không nóng vội, không có cơ hội vậy thì đi tạo ra cơ hội, Đỗ Đức Mạnh muốn đến trợ giúp bổ trợ.
Lấy bóng chuyền cho Đỗ Đức Mạnh, ngay sau đó Ninh Vũ Phi tìm vị trí, kết quả lại truyền bóng đến, trực tiếp rút điểm số còn ba điểm, trực tiếp phát bóng vào trung tâm thành rổ ở trước mắt mọi người.
Người bên Long Diệu càng đánh càng hăng, phối hợp cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, điểm số dần dần được kéo gần.
Thời khắc hiệp ba của trận thi đấu kết thúc, điểm số chỉ kém ba điểm mà thôi.
“Đánh rất tốt đó, tiếp tục cố gắng nha!” Huấn luyện viên Tằng cười nói.
Ngoại trừ Somalia có chút không phục ra, người xem còn lại ánh mắt nhìn Ninh Vũ Phi đã thay đổi, thừa nhận Ninh Vũ Phi là một cầu thủ xuất sắc.
Cho dù điểm ghi được không nhiều lắm, nhưng mỗi một lần vào bóng đều không thể thiếu sự trợ giúp của anh.
“Còn hiệp cuối cùng của trận thi đấu, cố lên!”
“Ừm!”
Ninh Vũ Phi uống một ngụm nước, hiệp cuối cùng của trận đấu này chiến thuật vẫn là như vậy, không có gì thay đổi.
Cho dù là đối phương có sắp xếp chiến thuật tấn công và phòng thủ mới, nhưng là đối mặt với Ninh Vũ Phi thì tấn công lại giống như là một trang giấy mỏng vậy.
Căn bản là ngăn không được, thậm chí tốc độ đều không nhanh bằng Ninh Vũ Phi, đừng nói đến việc có thể đuổi kịp.
Hiệp thứ tư của trận thi đấu vừa mới qua được mấy phút đầu, đại học Long Diệu lại dành hơn thêm ba điểm.
Trận thi đấu còn đang tiếp tục, người xem bên phía đại học Thể Thao chính mình dần dần bị kéo ra khoảng cách, trái lại với đại học Long Diệu càng đánh càng hăng, không ngừng ghi điểm.
“Các cậu làm cái quái gì thế, ăn phải phân đấy à? Phòng thủ đi!” Huấn luyện viên Dương sốt ruột đến trực tiếp rít gào.
Huấn luyện viên Tằng vẫn luôn cười, nhìn trận thi đấu hữu nghị này trước mắt, giống như là đang xem Ninh Vũ Phi đang thi đấu ở khoa vậy.
Mục đích của anh không phải chính mình ghi điểm, mà là lợi dụng ưu thế của chính mình kéo cả đội tiến công, có thể dẫn dắt cả một lớp học thi đấu.
Như vậy bây giờ lại phối hợp bốn cái có được thể lực cùng ý thức của cầu thủ, thật là như hổ thêm cánh.
Trận thi đấu chưa xảy ra việc gì phải trì hoãn, Ninh Vũ Phi ghi thêm ba điểm cho cái áp trạm cuối cùng, hoàn toàn giết chết trận thi đấu.
“Thắng rồi!”
Điểm số là bảy mươi so tám mươi hai, Long Diệu lội ngược dòng đánh bại hoàn toàn đối phương!
Nhưng là điểu của bản thân Ninh Vũ Phi không nhiều lắm, cũng chỉ có mười chín điểm mà thôi, chỉ có hỗ trợ đồng đội là nhiều.
Một đàm cầu thủ bên đại học Thể Thao sắc mặt khó coi, bọn họ bị người mà bọn họ khinh thường nhất đánh bại, hơn nữa còn là bị đánh đến loại cảm giác không thể tức hơn được nữa, thua tâm phục khẩu phục.
Huấn luyện viên Dương cũng vô cùng đau đầu, thế mà lại thua với đại học Long Diệu.
“Huấn luyện viên Tằng, Long Diệu các người có viên ngọc quý đấy.”
“Ha ha ha, đương nhiên rồi, may mắn cũng sẽ không cản trở mãi như vậy.” Huấn luyện viên Tằng thẳng lưng hóp bụng nói.
Lúc này đây chính là cảm giác trên mặt có hào quang, bằng không huấn luyện viên Dương này sẽ luôn tự đắc trước mặt mình.
Người bên đại học Thể Thao đi đến trước mặt của Ninh Vũ Phi, nói: “Người anh em, ngại quá, tôi xin lỗi anh vì những lời trước đây đã nói ra.”
“Không có việc gì, con người của tôi không để ý, gặp trên sân bóng sau vậy.”
“Được, gặp ở sân bóng.”
Huấn luyện viên Tằng cười nói: “Làm rất tốt, đêm nay tôi mời mọi người ăn cơm, ngày mai cứ huấn luyện như thường ngày.”
Một đám người rời khỏi đại học Thể Thao, mọi người ngoài việc đã tiếp nhận Ninh Vũ Phi, thì còn bị năng lực của Ninh Vũ Phi chinh phục, chỉ có một người là Somalia rầu rĩ không vui.
Bởi vì Ninh Vũ Phi hiện tại đã thành chủ lực của đội bóng rổ, thì cậu ta đã không có nhiều ít tác dụng.
Ninh Vũ Phi không cùng mọi người cùng đi ăn cơm, mà là trở về biệt thự.
Trong biệt thự, Giang Vị Noãn nhìn sắc trời đã tối, kinh ngạc hỏi: “Vũ Phi, lúc anh trở về không gặp Tố Nga sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.