Không ngờ sau khi bị đại học Long Diệu đuổi học, Mã Kỳ Khiết lại đến trường của Đường Tố Nga.
Cô ta thế mà vẫn không biết hối cải, tiếp tục bắt nạt các bạn học khác ở đây, mà người bị cô ta bắt nạt lại còn là Đường Tố Nga.
“Cô mau trả điện thoại trả tôi, mau lên.” Giọng Đường Tố Nga có chút nức nở.
“Ha ha ha, chỉ cần cô quỳ xuống, tôi sẽ trả điện thoại lại cho cô.” Mã Kỳ Khiết trêu chọc.
Lửa giận trong lòng Ninh Vũ Phi bùng lên. Sau khi cúp máy, anh kéo một bạn học lại, hỏi cậu ta vị trí của khoa ngoại ngữ.
Sải bước nhanh đến tầng dưới khoa ngoại ngữ, Ninh Vũ Phi lại tìm một bạn học khác, dò hỏi: “Bạn học à, khoa của cậu có chỗ nào để giải quyết vấn đề không?”
“Không phải là trên sân thượng à?”
Mấy chỗ dùng để giải quyết các vấn đề, mâu thuẫn cá nhân này thường là những góc khuất hoặc những nơi ít người lui tới.
Ninh Vũ Phi lên cầu thang, vài phút sau đã lên đến sân thượng của tòa nhà, ở phía đối diện có vài người đang tụ tập.
Mã Kỳ Khiết túm lấy tóc của Đường Tố Nga, trông có vẻ như muốn đánh cô ấy.
“Dừng tay!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, lửa giận trong lòng Ninh Vũ Phi phun trào, anh lập tức cất bước đi qua đó.
Anh trực tiếp vượt qua khoảng cách cần 6 mét, nhảy lên sân thượng phía đối diện, dọa cho 2 tùy tùng của Mã Kỳ Khiết vô thức che miệng lại.
Mã đến đây chứ.
“Mã Kỳ Khiết, tôi thấy cô là muốn tìm đường chết mà.” Ninh Vũ Phi tức giận tay lên, tặng cho cô ta một cái tát. Anh kéo Đường Tố Nga đến bên cạnh mình, hỏi: “Tố Nga, em không sao chứ?”
“Anh Vũ Phi, em không sao cả.”
“Không sao là tốt rồi.” Ninh Vũ Phi nhìn về phía Mã Kỳ Khiết, không vui nói: “Mã Kỳ Khiết, tôi nói một câu khó nghe, cô thật đúng là chó không đổi được bản tính ăn phân, bắt nạt người khác khiến cô cảm thấy mình ưu việt hơn à?”
“Ninh Vũ Phi, tôi muốn làm gì còn cần anh chỉ bảo sao?” Mã Kỳ Khiết thở phì phì nói.
“Tôi không có tư cách nào để dạy bảo cô cả nhưng cô dám bắt nạt Tố Nga thì cô phải trả một cái giá đắt.”
Ninh Vũ Phi thật sự rất ghét loại người như Mã Kỳ Khiết, luôn thích thông qua việc bắt nạt người khác để thể hiện sự đẳng cấp của bản thân.
Bọn họ cảm thấy những kẻ không có tiền cũng chỉ có thể bị đám người giàu có như bọn họ bắt nạt.
Ninh Vũ Phi bước qua đó, lại đưa tay giáng xuống một cái tát.
Chát!
Mã Kỳ Khiết bị đánh đến lảo đảo lui về phía sau, mặt đỏ tai hồng, nhìn chằm chằm như muốn cấu xé Ninh Vũ Phi.
Nhưng đổi lấy vẫn là một cái tát, hai tùy tùng của cô ta cũng không dám nói gì.
“Ninh Vũ Phi, anh là một thằng khốn...”
“Tôi là thằng khốn thì cô là cái gì? Nói thật, Mã Kỳ Khiết cô thật sự rất quá đáng, khi còn ở Long Diệu, cô bắt nạt Tô Điềm, sau khi chuyển đến đây cô lại ức hiếp Tố Nga. Cô thật sự thích bắt nạt người khác như thế à?”
Chát!
Khuôn mặt Mã Kỳ Khiết nóng rát đau, nước mắt tuôn rơi, chảy dài trên gò má.
“Trả lời tôi, có phải khi bắt nạt người khác thì cô sẽ cảm thấy bản thân mình ưu việt hơn hay không? Bây giờ bị người khác đánh, cô có cảm tưởng như thế nào?” Ninh Vũ Phi tức giận nói.
“Ninh Vũ Phi, anh xong rồi, anh xong rồi, tôi nhất định phải giết anh!”
Bỗng nhiên, Ninh Vũ Phi tung ra cú đá, tức khắc làm đầu gối bên trái của Mã Kỳ Khiết đứt gãy.
“A…”