Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 590:




Chuyện này khiến Mã Đức Vũ cũng luống cuống tay chân.
Tất cả các công ty đang hợp tác đều đều đòi chấm dứt hợp đồng, vậy thì điều tiếp theo mà công ty ông ta sẽ phải đối mặt chính là phá sản.
Công ty chính là chỗ dựa duy nhất của gia đình ông ta, nếu thật sự bị phá sản thì ông ta thật sự không còn gì cả.
Lúc trước còn leo lên được đùi của nhà họ Âu Dương, kết quả nhà họ Âu Dương lại bị một thế lực thần bí nào đó tiêu diệt.
Bây giờ các công ty lớn vì đòi chấm dứt hợp tác với ông ta mà không màng đến tiền vi phạm hợp đồng, thật sự xong đời.
“Đợi một lát, tôi sẽ quay lại ngay.”
Mã Đức Vũ đã không rảnh để lo lắng cho con gái mình nữa, ông ta vội vàng chạy về công ty để giải quyết sự việc. 
“Ba, ba quay lại đi...” Mã Kỳ Khiết tức giận, liên tục thét chói tai. 
Vừa đến công ty, thư ký đã vội vàng chạy ra, sốt ruột nói: “Tổng giám đốc Mã, lúc nãy tôi đã đi hỏi thăm rồi, là do tập đoàn Hằng Vũ tấn công công ty của chúng ta, trực tiếp lũng đoạn tất cả con đường làm ăn, buôn bán của chúng ta.”
“Tập đoàn Hằng Vũ?”
Nghe thấy bốn chữ, Mã Đức Vũ trợn tròn hai mắt. Ninh Vũ Phi không những khiến chân của Mã Kỳ Khiết bị gãy mà còn chèn ép công ty của ông ta.
Mã Đức Vũ gọi cho từng đối tác một, hy vọng sẽ giữ lại được một ít. 
Nhưng thứ bọn họ phải đối mặt là tập đoàn Hằng Vũ, mấy công ty kia thà đền tiền vi phạm hợp đồng cũng không dám đối đầu với tập đoàn Hằng Vũ. 
Trừ phi bọn họ không đoàn Hằng Vũ công kích. 
Nhà họ Chu trước đây cũng đã từng bị tập đoàn Hằng Vũ công kích, nơi nào rồi. 
Không chỉ là ở thành phố Ngọc Trai, ngay cả ở trong Long Việt hay thậm chí là trên thế giới, bọn họ cũng đừng mơ đến việc có thể thành lập lại công ty.
Chi nhánh của tập đoàn Hằng Vũ Quốc Tế trải rộng khắp các nơi trên thế giới. 
“Ồ, là tôi đây.”
Tút tút tút…
Mã Đức Vũ vừa mới mở lời, đầu bên kia đã lập tức cúp máy, không nói một câu nào.
Ngay cả những máy. Ông ta ngồi bệt trên mặt đất, mặt tái mét, khẽ lẩm bẩm: “Xong rồi, tất cả đều xong rồi.”
“Tổng giám đốc Mã, hay là chúng ta đi cầu xin tập đoàn Hằng Vũ đi, bọn họ làm như vậy nhất định là nguyên nhân.” Thư ký nói.
Câu nói này khiến ánh mắt Mã Đức Vũ sáng lên. Chuyện này là do Ninh Vũ Phi gây ra, chỉ cần Ninh Vũ Phi chịu tha thứ thì mọi chuyện sẽ êm xuôi.
“Mau chóng chuẩn bị cho tôi một phần quà lớn, mau lên.”
“Vâng.”
8 giờ tối, Ninh Vũ Phi đang cùng chơi trò chơi với đám Giang Vị Noãn.
Bảo vệ từ cửa đi vào, nói: “Cậu Ninh, bên ngoài có người muốn gặp cậu.”
“Ai thế?”
“Người đó tự nhận là Mã Đức Vũ, chủ xí nghiệp nhà họ Mã, ông ta đặc biệt đến đây để xin lỗi cậu. Cậu có muốn gặp ông ta hay không?”
Ninh Vũ Phi xua tay: “Đừng để ông ta vào đây, tôi không muốn gặp.”
“Vâng!”
Vệ sĩ quay trở lại cổng, Mã Đức Vũ mỉm cười hỏi: “Cậu Ninh có bằng lòng gặp tôi không?”
“Thật xin lỗi, cậu Ninh không muốn gặp ông, mời ông về cho.”
“Cái này… Người anh em, cậu để tôi vào trong gặp cậu Ninh đi!” Mã Đức Vũ nhát hai xấp tiền dày vào túi của hai bảo vệ. 
Nhưng bọn họ căn bản chướng mắt chút tiền ấy, nghiêm giọng quát: “Mời ông rời khỏi đây, cậu Ninh không muốn gặp ông!”
Mã Đức Vũ bị thuyết phục, nhưng nếu ông ta không gặp được Ninh Vũ Phi thì công ty của ông ta thật sự không cứu được nữa. 
“Người anh em, xin cậu hãy để cho tôi vào đi mà.”
Hai bảo vệ không để ý đến ông ta, trực tiếp chọn cách phớt lờ. 
Không còn cách nào, Mã Đức Vũ đành phải rời đi trước, chỉ có thể chờ Ninh Vũ Phi ra ngoài mới nói tiếp được.
Sáng hôm sau, đám Giang Vị Noãn không có tiết nhưng Ninh Vũ Phi lại có hai tiết, anh đang ở bên vệ đường, chuẩn bị bắt taxi đến trường.
Trong chiếc xe ở phía đối diện, một người phụ nữ vội vàng đánh thức Mã Đức Vũ: “Tổng giám đốc Mã, tổng giám đốc Mã, Ninh Vũ Phi ra ngoài rồi.”
“Mau đi qua đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.