Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 595:




Lý do anh không mua xe là vì bây giờ xe thật sự quá nhiều, rất dễ bị kẹt xe, đây là một vấn đề phiền phức nên anh mới không mua xe.
“Đi thôi, đi thôi, tôi đã mua xong vé rồi.” Trần Thành Hạo ngồi vào xe.
Ninh Vũ Phi nhìn dáng vẻ không thành thạo lắm kia của cậu ta, liền không yên tâm hỏi: “Thành Hạo, đừng nói với tôi là cậu chỉ vừa mới học lái xe thôi nhé?”
“Không phải, tôi đã thi bằng lái được một năm rồi đấy, chỉ có điều mãi vẫn không có xe để lái mà thôi, không ảnh hưởng gì đâu.”
Trần Thành Hạo nói xong liền mở bản đồ chỉ dẫn lên, hai người xuất phát đi đến nhà thể thao của thành phố Ngọc Trai.
Một tiếng sau, cuối cùng hai người cũng tới được nhà thể thao, phải mau chóng chạy vào đỗ xe mới được.
Trần Thành Hạo lái xe vào, nhưng đột nhiên bên phải có một chiếc xe chen lên, Trần Thành Hạo không kịp đạp chân phanh, xe trực tiếp liền tông vào chiếc xe kia.
Rầm!
Một tiếng vang rung trời truyền đến, sắc mặt Trần Thành Hạo cứng đờ: “Tiêu rồi.”
Cả hai vội vàng dừng xe lại, người ở đối diện là một tên nhà giàu, hắn ta tháo kính râm xuống nhìn vào chỗ xe bị mình tổng một cái, nơi đó đã trực tiếp lõm vào một khối.
Ngay tức thì hắn ta liền tức giận đập vào đầu xe Trần Thành Hạo: “Không có mắt hả! Không thấy tao đang lái qua hay sao?”
Trần Thành Hạo xuống xe đáp lại: “Rõ ràng là anh cố ý chen vào, anh không chen thì chẳng phải đã không có chuyện gì rồi sao?”
“Mày nói cái gì, xe này của tao là Ferrari 458, hơn sáu tỷ, tao thấy là mày mù rồi.”
“Mạ nó mày lái siêu xe thì giỏi lắm à?” Trần Thành Hạo nghe thấy lời này liền xắn tay áo lên.
Tông vào rồi cùng lắm thì báo cho bên bảo hiểm, nhưng ngay từ đầu đối phương đã ăn nói xấc lược, thế này thì ai mà nhịn được?
“Thành Hạo, đừng kích động.” Ninh Vũ Phi nói.
Ninh Vũ Phi xem xét tình huống một lượt, xe của đối phương là lâm thời đổi đường chen vào, đây hoàn toàn là trách nhiệm của đối phương, xe rẽ đường phải nhường đường cho xe chạy thẳng, đây chính là quy tắc giao thông.
Vì vậy Ninh Vũ Phi liền nói: “Đây là do anh tự làm tự chịu, xe rẽ ngoặt nhường xe chạy thẳng, cho dù xe anh lái có là loại mấy tỷ đi chăng nữa thì chúng tôi cũng sẽ không chiều theo ý anh.”
“Nhóc con, mày muốn ăn đòn hả, đã biết xe của tao có giá trị tới mấy tỷ thì chúng mày phải nhường đường cho tao chứ, sao bọn mày lại tông vào xe của tao?” Tên nhà giàu nghi hoặc hỏi.
“Ý của anh là, xe của anh đắt nên chúng tôi phải nhường đường cho anh?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Đúng vậy, xe tao đắt, bọn mày phải nhường tao, bởi vì hai tên nhà nghèo lái xe nội địa như chúng mày căn bản không bồi thường nổi.”
Tên nhà giàu còn nói tiếp: “Bớt nói nhảm đi, tôi không cần báo cho bên bảo hiểm, trực tiếp đưa tiền mau, sơn xe này của tôi là hàng đặt riêng, cộng thêm tiền sửa chữa này nọ, ba trăm triệu, một đồng cũng không được thiếu.”
“Cái đách! Ba trăm triệu, cười chết tôi mất, còn siêu xe nữa chứ, dễ bị tông hư như vậy còn không biết xấu hổ mà nói là siêu xe.” Trần Thành Hạo cười lạnh.
Điều này căn bản không thể nào, cho dù thật sự sửa chữa hết ba trăm triệu thì Trần Thành Hạo cũng không có bất cứ trách nhiệm nào.
Đền tiền là chắc chắn không đền, cho dù muốn đền cũng là đối phương đền cho Trần Thành Hạo mới đúng.
“Ý của bọn mày là không đền chứ gì, được, tao một phút kiếm được mấy tỉ, tất cả tổn thất trong thời gian bọn mày lãng phí của tao, bọn mày đều phải đền.’
Ninh Vũ Phi không hiểu được lời đối phương nói, anh hỏi Trần Thành Hạo: “Thành Hạo, báo cảnh sát, rồi gọi công ty bảo hiểm tới.”
“Được, cảnh sát tới đây chỉ cần nhìn là hiểu ngay thôi.”
Rầm!
Đột nhiên lúc này đầu xe của Trần Thành Hạo bị một cục đá đập cho lõm vào một khối.
Chính là do tên nhà giàu kia làm: “Hai tên nghèo chết kiếp, không đền tiền, vậy tao liền đập nát xe bọn mày.”
Rầm!
Thấy chiếc xe thân yêu của mình bị đập, đương nhiên Trần Thành Hạo lập tức liền nổi điên, cậu ta ngay tức thì vọt qua đánh tên nhà giàu kia.
Ninh Vũ Phàm đưa tay kéo Trần Thành Hạo lại nói: “Để hắn ta đập, đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến hắn ta phải phun ra lại một chiếc mới cho cậu.”
Sau khi cầm cục đá bên đường đập được mấy cái, đầu xe và kính chắn gió xe Trần Thành Hạo đều đã bể nát tan tành, mà đối phương vừa đập xong liền muốn rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.