"Ninh Vũ Phi, cậu đánh quyền này với các ông cụ ở khu chung cư tập thái cực quyền có gì khác nhau, hơn nữa còn không đẹp chút nào." Lăng Bảo Châu không dám tưởng tượng mình lại một người đẹp đánh loại quyền giống như các người già là như thế nào.
Ninh Vũ Phi thu quyền lại nói: "Chị Bảo Châu, chỉ cần kiên trì một tuần, tuyệt đối sẽ không giống rồi, thực ra ngũ tâm hướng thiên vừa nãy là để trong cơ thể chị hình thành một luồng khí mà thôi, cái này nhìn thì thấy thái cực quyền rất không quy phạm để cho chị có thể cùng với khí thấu hiểu nhau."
"Vậy cậu đã luyện ra rồi hả?" Lăng Bảo Châu nói.
"Tôi biểu diễn cho chị một chút."
Ninh Vũ Phi cầm lấy một cành khô, ở ngay trước mặt Lăng Bảo Châu hướng từ đất vung lên, nhất thời một đường khí màu trắng lại nửa trong suốt đánh vào trên cỏ.
Dấu vết lưu lại trên cỏ rất rõ ràng, giống như là bị vật nặng gì có đánh lên trên bùn đất vậy.
Ninh Vũ Phi nói: "Đây chính là khí, người võ cổ không chỉ riêng là cách không lưu lại dấu vết trên ngọn cỏ, bọn họ chỉ bằng một vài quyền là có thể đánh nát được tảng đá hoặc tấm thép."
"Đây chính là khí mà cậu nói? Tôi đến lúc nào mới có thể đạt được trình độ này của cậu?"
Lăng Bảo Châu coi như là đã tin rồi, bởi vì có một trái tim chính nghĩa, cô ta từ lúc nhỏ mơ ước trở thành một người nữ hiệp chính nghĩa lấy của người giàu chia cho người nghèo.
Nhưng sau khi lớn lên mới hiểu được, chỉ có trở thành cảnh sát mới có thể hành động trượng nghĩa, nhưng không ngờ rằng bản thân mình sẽ được gặp phải công phu như trong truyền thuyết.
"Tình hiện tại của chị, ít nhất cũng phải mười mấy năm, tôi đây cũng là công lực 20 năm." Ninh Vũ Phi nói.
"Không sao, chỉ cần có thể trở nên mạnh là được."
"Ừm tuy rằng không thể lập tức trở nên mạnh được nhưng tố chất cơ thể của chị sẽ từ từ tăng lên, thể lực, tốc độ, phản ứng cũng đều sẽ cao lên một cấp bậc, mặc dù không thể nói là đỡ được đạn nhưng đối phó với kẻ xấu thông thường thì đủ rồi, không có 4, 5 người thì sẽ không đánh lại được chị."
"Ừm!"
Lăng Bảo Châu hỏi: "Vậy chúng ta tiếp sau đây nên làm gì?"
"Đi về, ăn cơm nếu như có thể tôi muốn ngủ một giấc." Ninh Vũ Phi nói.
"Ngủ, ngủ, ngủ ngủ từ kiếp trước đến kiếp này."
"Không sao, tôi ngủ rồi, các người có thể chăm sóc cho tôi, hihi."
"Cút!"
Hai người trở về biệt thự đã 7h30, Lăng Bảo Châu đi tắm, Ninh Vũ Phi làm bữa sáng.
Giang Vị Noãn và Tư Đồ Y Nhạn lần lượt đi xuống, sắc mặt dường như không được tốt lắm, hơn nữa hôm nay còn trang điểm nữa.
"Ôi, Vị Noãn, Y Nhan tại sao hai người hình như không có tinh thần gì vậy, có phải là ngủ không được ngon?"
Đường Tố Nga tinh thần lại rất dồi dào.
"Không có đâu." Hai người cùng lên tiếng phủ nhận.
"Ừ ừ!" Đường Tố Nga cũng không hỏi tiếp.
Cho tới hôm qua vì sao ngủ không ngon, rất đơn giản, vì tối hôm qua từ phòng của Ninh Vũ Phong bước ra thì bọn họ hoàn toàn là mất ngủ.
Ninh Vũ Phi đi ra: "Chào buổi sáng, chị Bảo Châu còn chưa xuống sao?"
"Anh Vũ Phi, anh cũng đã thay quần áo rồi?" Đường Tố Nga hỏi.
"Không, vừa nãy anh và chị Bảo Châu đi thể dục buổi sáng, đợi lát nữa ăn xong về phòng là tốt rồi."
"Chúng ta gần đây thiếu vấn động, có chút béo rồi, tôi nghĩ ngày mai cùng với hai người cùng thể dục buổi sáng."
"Đúng vậy, tôi gần đây cũng béo lên rồi, phải tập luyện rồi."
Ninh Vũ Phi cười nói: "Vậy ngày mai buổi sáng các người đi tập luyện cùng chị Bảo Châu."
Khi đang ăn cơm, một cuộc điện thoại gọi đến: "Anh Vũ Phi, anh trai em, anh trai em sắp không xong rồi!"
"Mau bảo bệnh viện tiến hành cấp cứu, anh lập tức qua đó." Ninh Vũ Phi đứng lên.
"Nhưng mà...bây giờ bác sĩ còn chưa đi làm, y tá sẽ không cấp cứu."
"Đừng gấp, bảo y tá nghe điện thoại, anh dạy cô ấy làm thế nào."