Lúc này, Hoa Nùng Yêu đã xử lý xong mọi việc trong bệnh viện, cô thay áo khoác trắng rồi đi ra ngoài.
Vệ sĩ hỏi: “Giáo sư, cô muốn đi đâu?”
“Tôi muốn đi đến xem tiểu sư đệ của tôi đang đi thi bóng rổ. Hai người đi theo tôi là được rồi.”
Vừa nghe thấy Hoa Nùng Yêu muốn đến chỗ đông người, vệ sĩ lo lắng nói: “Cô không nên đi tới những nơi đông người đâu, như vậy chúng tôi mới có thể bảo vệ sự an toàn của cô tốt hơn.”
“Không sao đâu. Tôi cũng chỉ là đi xem trận đấu bóng rổ một chút thôi mà,:
Hoa Nùng Yêu nhất định không thể vắng mặt trong trận thi đấu của Ninh Vũ Phi. Thật ra cũng là do các vệ sĩ của cô ấy đã nghĩ quá nhiều, tổ chức sát thủ đã bị cảnh cáo rồi, việc ám sát Hoa Nùng Yêu cũng đã sớm được đối phương gỡ bỏ.
Thấy Hoa Nùng Yêu nhất quyết muốn tới đó, vệ sĩ ngay lập tức bố trí nhân lực, tăng cường bảo vệ ở dọc đường.
Nửa tiếng sau, Hoa Nùng Yêu mới tới sân vận động. Cô đeo kính, đưa mắt nhìn trận thi đấu đang diễn ra bên trong.
Ninh Vũ Phi đã bắt đầu chơi rồi, anh đang chuyền bóng đến gần vạch đích 3 điểm của đối phương.
Hậu vệ số 10 của đối phương tỏ vẻ kinh thường, thấy Ninh Vũ Phi đang không nhìn mình, cậu ta muốn nhân cơ hội chạy thật nhanh lên cướp bóng, nhắm thật chuẩn cơ hội để lấy bóng đi.
Mặc dù ánh mắt của Ninh Vũ Phi không đổ dồn vào người cậu ta, thế nhưng nhất cử nhất động của cậu ta đều được Ninh Vũ Phi đều trong tầm mắt của Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi xoay người, tránh cho đối phương không cướp được bóng, anh đứng dậy ném bóng vào rổ.
Đạt được 3 điểm!
“Wow…” Cổ động viên của Đại học Long Diệu đều đứng dậy và cổ vũ anh.
Hai bình luận viên cũng cực kỳ phấn khích, họ đứng dậy rồi hét lớn: “Thần tượng của tôi, đỉnh quá!”
“Cầu thủ số 1 của Long Diệu, trực tiếp dành được 3 điểm! Đẹp trai quá! Ngầu quá!”
Đây chính là sức hấp dẫn của Ninh Vũ Phi. Bình luận viên đã xem vô số trận đấu bóng rổ cũng phải đứng bật dậy, dành lời thán phục, lời khen có cánh cho anh.
“Tiểu sư đệ, em thật tuyệt vời.” Hoa Nùng Yêu nói.
Đội trưởng đội vệ sĩ đứng phía sau cũng phải cảm thán: “Tiểu sư đệ này của giáo sư Hoa không chỉ là bác sĩ, sinh viên, mà còn là người đã hạ gục hai tên sát nhân đêm qua một cách dễ dàng sao?”
Trên sân bóng.
Hậu vệ đội đối phương đã bị Ninh Vũ Phi qua mặt, cũng không có ý định chuyền bóng, cậu ta lạnh lùng, cười một cách chế nhạo, thể hiện kỹ năng của mình trước mặt Ninh Vũ Phi.
Cảnh tượng này dường như Ninh Vũ Phi đã quá quen thuộc, trước đây có vẻ như người thể hiện kỹ năng trước mặt anh là Dương Tân Thiệp.
Đột nhiên, Ninh Vũ Phi vươn tay ra nắm lấy quả bóng, cầm nó bằng một tay rồi ném xuống phần sân đối diện.
Nhìn thấy điều này, tiền đạo nhỏ bé Chu Thịnh lao lên giống như một cơn lốc xoáy, đánh một cú bóng, ghi điểm ổn định.
“Đỉnh quá!”
Trần Thành Hạo mỉm cười: “Mọi người có nhìn thấy không, sắc mặt của người kia khó coi, cứ như là ăn phải chuột chết vậy.”
Mấy người xung quanh cảm thấy thích thú với câu nói của Trần Thành Hạo.
Quả thực là như vậy, hậu vệ số 10 của đội đối phương muốn phô trương kỹ năng của mình trước mặt Ninh Vũ Phi, cuối cùng cậu ta lại bị đánh một trận tơi tả. Sắc mặt cậu ta không khó chịu mới là lạ.
Cậu ta chạy tới để lấy bóng từ chỗ các cầu thủ đội mình, cậu ta không tin rằng Ninh Vũ Phi lại có thể cướp bóng từ tay mình một lần nữa.
“Cậu giỏi lắm, đỉnh lắm phải không? Vậy thì hãy xem xem cậu có thể cản phá được đường bóng của tôi không.” Sau khi tìm lại được cảm giác, hậu vệ số 10 trực tiếp nhảy tới trước mặt Ninh Vũ Phi, thể hiện kỹ năng ném bóng vào rổ.
Vừa ném bóng ra khỏi tay, cảm giác của cậu ta rất tuyệt, nhất định vừa rồi cậu ta đã ném bóng vào rổ, nhất định có thể lấy lại được một chút thể diện.
Thế nhưng lúc nào mơ mộng thì cũng đẹp đẽ, hiện thực thì vô cùng chua xót, phũ phàng. Sao Ninh Vũ Phi có thể để cho cậu ta thành công cơ chứ.
Anh lập tức nhảy lên bằng cả hai chân, ném bóng trực tiếp vào sân của đối phương chỉ bằng một cú ném.
Tiền đạo Chu Thịnh nhanh chóng lao đến, bắt bóng và dứt điểm. Tốc độ của cậu ta quá nhanh khiến các đối thủ không thể nào bắt kịp.
“Hừ…”
Tất cả mọi chuyện khiến hậu vệ số 10 nổi giận đùng đùng, cậu ta giận dữ xô vào người Ninh Vũ Phi.
Tiếng còi vang lên.
Đỗ Đức Mạnh cùng mọi người cũng xông lên, cầu thủ hai bên cũng chuẩn bị lao vào đánh nhau.