“Thủ thuật che mắt!”
Ninh Vũ Phi gật gật đầu: “Không sai, rất có khả năng chính là thủ thuật che mắt, nhưng đây chỉ là ý nghĩ chủ quan của tôi thôi.”
“Cứ cho là cậu không nói tôi cũng biết người này cực kì kì lạ, anh ta làm như vậy chính là vì để làm cho chúng ta xem đi.”
“Ừ, không có manh mối nào khác?” Ninh Vũ Phi hỏi.
Lăng Bảo Châu bất đắc dĩ thở dài: “Cấp trên muốn tôi nhiều nhất chỉ được trong vòng 4 ngày phải phá được vụ án này, hiện giờ chỉ còn lại có 3 ngày, chúng ta ngoại trừ quan sát Tần Nguyên, còn lại không thể điều tra ra được gì.”
“Đợi một chút đi, giấy không thể gói được lửa, sẽ có cơ hội thôi.”
Chuông vào học vang lên, Ninh Vũ Phi quay về học, Lăng Bảo Châu tiếp tục làm việc.
Buổi tối, mấy người phụ nữ cơm nước xong sau liền sẽ đi xem TV, bây giờ chuyện cùng nhau xem TV đã thành thói quen của mấy người.
“Đợi đã, quay lại đi.” Ninh Vũ Phi nói.
Tư Đồ Y Nhạn cầm điều khiển từ xa quay lại kênh ban nãy, phía trên kênh truyền hình đúng là đang phỏng vấn Tần Nguyên.
“Vũ Ninh, loại người này có cái gì đáng xem?”
Bởi vì lần trước Tần Nguyên được báo chí đưa tin, dẫn tới rất nhiều người đều chán ghét loại người này, bao gồm có cả nhóm của Giang Vị Noãn.
Ninh Vũ Phi nhìn tin tức, rất nhanh đã tới thời gian phỏng vấn.
MC hỏi: “Viện trưởng Tần, trước đó ông có nói chỉ khám bệnh cho người giàu có, vậy tại sao bệnh viện của ông lại quyết định chữa bệnh cho người bình thường, hơn nữa còn là miễn phí?”
Tần Nguyên cười cười, nói: “Trước đó mọi người đều đã nghĩ sai rồi, những lời nói trước đó của tôi không đúng, nhưng mà có nói câu không ưu tiên chữa bệnh cho người giàu, thì lấy tiền đâu ra sẽ chữa bệnh cho nhiều người nghèo chứ?”
“Người này lại đổi lời nói, thật là buồn cười.” Giang Vị Noãn cười lạnh.
“Đúng vậy, tớ cũng tưởng rằng là bởi vì không có người bệnh đi đến chữa bệnh, cho nên không có đầu thu vào, liền thay đổi cách nói khác, loại này nói là viện trưởng, nói trắng ra thì chính là một tên thương nhân mà thôi.” Tư Đồ Y Nhạn nói.
Cũng không phải tất cả mọi người đều có mắt nhìn như Giang Vị Noãn bọn họ, có lẽ có rất nhiều người đã bị lời nói của Tần Nguyên làm cho thay đổi cách nhìn.
Bởi vì một câu nói không ưu tiên chữa bệnh cho người giàu có, thì lấy tiền đâu ra chữa bệnh cho người nghèo, câu nói này không hề sai.
Thậm chí MC trước đó cũng có chút kinh ngạc, nói vậy đã từ phản đối biến thành ủng hộ rồi.
Tần Nguyên nói: “Mọi người về sau ốm, hoàn toàn có thể đến bệnh viện của chúng tôi tiến hành chữa trị, chúng tôi sẽ dùng máy móc chữa trị tốt nhất hỗ trợ mọi người khỏi bệnh, tôi có thể đứng ra bảo đảm.”
“Có thể đổi kênh khác.” Ninh Vũ Phi lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, nói: “Mọi người đi ngủ sớm một chút, tôi đi ra ngoài một chuyến, không cần chờ tôi.”
“Vũ Ninh, giờ này anh còn muốn đi ra ngoài à?”
“Có chút việc thôi, ngày mai gặp.”
Ninh Vũ Phi nhanh như chớp chạy đi, lái xe của mình ra khỏi biệt thự, sau khi gần tới nội thành liền tìm chỗ dừng xe.
Lại thay đổi một bộ trang phục, đội mũ gọi một chiếc xe.
Vẫn là ý như trước đó, luật sư Hà bởi vì Ninh Vũ Phi đã mất đi một cánh tay, điều này cần phải bắt hung thủ phải trả một cái giá đắt.
Rất nhanh, đã đi tới chỗ quận Tây, sau khi Ninh Vũ Phi xuống xe liền đi về phía trước, có lẽ đi khoảng một tiếng đồng hồ, vì để hành tung của mình không bị bại lộ, không có cách nào.
Một trang viên của một tòa biệt thự xa hoa, Ninh Vũ Phi nhai kẹo cao su nhìn biệt thự của Tần Nguyên.
Vẫn luôn chờ đến lúc ba giờ đêm, nhưng vẫn không thấy Tần Nguyên trở về, cũng tốt, cho Ninh Vũ Phi có cơ hội.
Ninh Vũ Phi tắt nguồn điện thoại, sau khi nhìn khắp bốn phía không có ai nhảy nhẹ nhàng một cái lên qua tường.
Toàn bộ biệt thự im ắng, không có bất kì người bảo vệ nào, Ninh Vũ Phi né tránh những chiếc camera theo dõi rồi nhảy xuống, đi tới bên trong biệt thự mở cửa sổ chui vào.