Ninh Vũ Phi sau khi đi tới sở cảnh sát liền đi tìm Vân Liên, ăn một bữa cơm ngon lành.
Đảo mắt thời gian trôi qua ba ngày, trong lúc Ninh Vũ Phi đánh một ván, cũng là cục diện chắc thắng đã thuận lợi tiến vào vòng tứ ba, lại thắng một ván nữa chính là trận chung kết của khu vực phía Nam.
Đang lúc còn chơi game, Lăng Bảo Châu tức giận đùng đùng đi tới, hỏi dò: "Ninh Vũ Phi, hôm đó cậu rốt cuộc là nói gì với cảnh sát trưởng Dương vậy? Tại sao lại trực tiếp hủy bỏ nhiệm vụ của tôi?"
"Chị Bảo Châu, chị đây cũng là quá vu oan cho người khác rồi, tôi nói chuyện uống trà với cảnh sát trưởng Dương mà tôi, không có gì."
"Cậu xong đời rồi."
Lăng Bảo Châu thực sự là không hiểu, tại sao sáng sớm hôm nay liền bị gọi vào văn phòng còn bị hủy bỏ nhiệm vụ điều tra Tần Nguyên.
"Chị Bảo Châu, như vậy cũng tốt mà đúng không, chị có thể nghỉ ngơi mấy ngày rồi." Ninh Vũ Phi cười nói.
"Cút!"
Chỉ thấy Lăng Bảo Châu giận đùng đùng đi lên tầng.
Một bảo vệ từ bên ngoài đi vào, giao một phong thư cho Ninh Vũ Phi: "Cậu Ninh, đây là thư có người gửi cho cậu."
"Ừm!"
Ninh Vũ Phi bình thản mở thư ra, bên trong có viết: "Ninh Vũ Phi, chúng ta gặp mặt đi."
Chỉ vỏn vẹn vài chữ, Ninh Vũ Phi liền biết được đó là ai gửi cho mình, chính là Tần Nguyên.
Bỗng nhiên, lá thứ trong tay của Ninh Vũ Phi trực tiếp bén lửa lên, lá thư bị đốt sạch sành sanh.
Nhưng Ninh Vũ Phi cũng không vì thế mà ngạc nhiên, chính là một loại sơn hiếm thấy mà thôi, có thời gian tiếp xúc với không khí thì sẽ tự cháy gần giống với bột phốt-pho.
Ninh Vũ Phi chơi xong một ván game liền đi ra ngoài, đến chỗ mà Tần Nguyên nói.
...
Trước một tòa hầm trú ẩn, hai tên bảo vệ tiến hành lục soát người Ninh Vũ Phi, phòng ngừa đặt loại máy nghe lén gì đó.
Xác nhận Ninh Vũ Phi trên người không có đặt máy nghe lén hoặc là bút ghi âm nghe lén đó, sau đó mới cho vào.
Đi được một đoạn, Ninh Vũ Phi nhìn thấy Tần Nguyên và một người phụ nữ, chắc là một nữ trợ lý.
"Tần Nguyên, anh cuối cùng cũng dự định khai báo rồi sao?" Ninh Vũ Phi mỉm cười hỏi.
Tần Nguyên chậm rãi quay người lại, hai tên bảo vệ bên ngoài đi tới, chặn Ninh Vũ Phi lại.
"Ninh Vũ Phi ơi Ninh Vũ Phi, không ngờ cậu không chỉ là một học sinh còn là một bác sĩ nữa, càng là một pháp y, nhưng cậu tại sao lại muốn điều tra chuyện này đây?"
"Anh hỏi tôi tại sao? Lúc đầu hình như là anh vẫn luôn nhắm tới tôi, còn định giết luật sư Hà."
Nghe vậy Tần Nguyên cười nói: "Đúng vậy, luật sĩ đúng là tôi giết, ai bảo anh ta che ở trước mặt tôi đây."
"Vậy câu hỏi của anh rất thừa thãi, anh giết người của tôi vậy tôi tại sao không thể điều tra anh?"
Ninh Vũ Phi nhìn xung quanh nói: "Nói đi, anh bảo tôi đến đây để làm gì."
"Ha ha, đợi lát nữa cậu sẽ biết thôi." Tần Nguyên nói.
Hai tên bảo vệ lập tức ra tay đối với Ninh Vũ Phi, nhưng mà động tác của Ninh Vũ Phi rất nhanh, một bước dài liền đoạt được súng của đối phương.
Chỉ là thời gian chớp mắt một cái, bảo vệ sắc mặt đều lờ mờ.
Sau khi Ninh Vũ Phi nhận được súng, nhắm ngay vào Tần Nguyên.
"Ninh Vũ Phi, cậu cho rằng sau khi cậu cầm được súng thì thắng rồi sao?" Tần Nguyên không hề sợ hãi.
Lúc này người nữ trợ lý kia từ trong túi của mình lấy ra súng, dứt khoát bắn ra.
Ầm ầm.
Hai tên bảo vệ phía sau Ninh Vũ Phi theo đó ngã xuống đất, một phát súng trúng ấn đường chết.
"Sát thủ?" Ninh Vũ Phi không hề trốn, bởi vì đối phương động tác nhấc súng không phải là nhằm vào mình.
"Đúng vậy, cô ta là tôi mời nữ sát thủ chuyên nghiệp về." Tần Nguyên mỉm cười nhìn Ninh Vũ Phi.