Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 705: Bị chơi xấu




Từ khi đội cổ vũ của Giang Vị Noãn và Tư Đồ Y Nhạn xuất hiện đến khi kết thúc cũng không nhìn thấy Ninh Vũ Phi ở đâu, bọn họ còn tưởng hôm nay phải thi đấu cho nên Ninh Vũ Phi mới rời đi sớm như vậy.
Hiệp thứ hai đã bắt đầu.
Đội hình của trường đại học Long Diệu vẫn không thay đổi, bắt đầu hiệp thứ hai đầy đặc sắc.
Thế nhưng sau khi thi đấu được năm sáu phút, sắc mặt của Trần Thành Hạo đột nhiên tái nhợt, vội vàng siết chặt mông, trực tiếp bỏ lỡ một bàn thua trông thấy.
Đỗ Đức Mạnh cảm thấy bụng mình chướng lên, vội vàng bảo huấn luyện viên thay người.
“Có chuyện gì vậy?” Huấn luyện viên Tằng khó hiểu.
“Tiêu chảy.” Đỗ Đức Mạnh vội vàng chạy đến nhà vệ sinh.
“Huấn luyện viên, tôi cũng không chịu được.” Chu Thịnh cũng giống như vậy.
Ngay cả Cao Tử Tuấn và Trần Thành Hạo cũng vậy, tất cả đều chạy vào nhà vệ sinh, huấn luyện viên Tằng vội vàng chạy theo để xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Khán giả cũng không hiểu, tại sao toàn bộ người của Long Diệu lại rời khỏi sân.
Trong nhà vệ sinh, huấn luyện viên Tằng nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tất cả các cậu đều bị tiêu chảy?”
“Huấn luyện viên, chúng ta bị chơi xấu rồi.” Trần Thành Hạo nói.
Sắc mặt của Chu Thịnh đỏ bừng: “Có lẽ chúng ta đều ăn phải đồ bị hỏng.”
Bên ngoài đã bắt đầu truyền đến âm thanh lo lắng về trận đấu, huấn luyện viên Tằng đành phải để người của đội ra sân thay thế đội một.
Tuy nhiên, trình độ của đội hai khác hẳn đội một, xét cho cùng, bọn họ đều là những người mới gia nhập, phạm lỗi khá nhiều khi đối mặt với đối thủ, tỷ lệ ghi bàn cũng không cao.
Bình luận viên cũng khó hiểu: “Các bạn khán giả thân mến, đã xảy ra chuyện gì thế, tại sao Long Diệu lại thay đổi để đội hai ra sân?”
“Tôi nghĩ có thể đó là chiến thuật để đội hai tiêu hao năng lượng của mọi người, sau đó lại để đội một hoàn thành nhiệm vụ thu hoạch cuối cùng.”
“Hóa ra đây là chiến thuật.” Hai người một người hỏi, một người đáp.
Một huấn luyện viên từ đại học thành phố Tân Yên hỏi: “Ông Tằng, đã xảy ra chuyện gì vậy? Người của các ông đâu cả rồi?”
“Không biết nữa, bọn họ bị tiêu chảy tập thể, có thể là do buổi sáng đã ăn phải thứ gì đó không tốt. Aiz.”
Nghe thấy vậy, huấn luyện viên của đội đối phương trực tiếp yêu cầu tạm dừng thay người, cũng để đội hai của bọn họ lên sân thay, nói: “Ông Tằng này, đừng nói là tôi ức hiếp ông, chúng ta cạnh tranh công bằng.”
“Cảm ơn.”
Đối phương cũng không chiếm lợi từ Long Diệu, trực tiếp dùng đội hai thi đấu với đội hai của Long Diệu.
“Chuyện này... Tại sao đại học số một cũng đổi đội một thành đội thứ hai, đều là vì bọn họ muốn để cho cầu thủ chính của mình nghỉ ngơi sao?”
“Tôi cảm thấy có lẽ là như vậy.” Bình luận viên nói.
Bởi vì đều là đội hai chơi với nhau nên khả năng quan sát không cao, hai bên thi đấu giống như học môn bóng rổ, liên tục mắc phải sai lầm, đã hai phút trôi qua nhưng vẫn chưa có được một điểm nào.
Vẻ mặt Trần Thành Hạo căng thẳng nói: “Các anh em à, các cậu có mang theo giấy không? Bên chỗ tôi không có giấy.”
“Đừng có nói nhảm nữa, bên chỗ tôi không biết là tên thất đức nào không chịu xả nước, hôi chết tôi rồi.”
“Ha ha ha, sợ cái gì, đến lúc đó cậu dùng thân thể đầy mùi thối này trực tiếp khiến đối thủ chịu không nổi phải bỏ chạy, như vậy không tốt sao?” Mấy người bắt đầu trêu đùa nhau.
Đỗ Đức Mạnh hỏi: “Đội hai cũng ăn thức ăn giống với chúng ta, tại sao không thấy bọn họ vào đây. Hình như bọn họ không sao cả?”
“Đúng vậy, chuyện này...”
“Tôi nghĩ có lẽ là nước khoáng không sạch sẽ, lần này cũng giống như trước đây khi tôi uống phải thuốc xổ vậy.” Chu Thịnh nói.
“Mẹ kiếp, chúng ta bị người khác bỏ thuốc xổ.” Trần Thành Hạo tức giận.
“Có phải hay không, cứ để huấn luyện viên cầm một chai nước đi kiểm tra là biết.”
Ầm...
Đỗ Đức Mạnh đấm vào cánh cửa một cái: “Mẹ kiếp, chẳng lẽ chúng ta sắp thua trận đấu này sao?”
“Nếu tìm ra con rùa đen chơi xấu lần này, tôi nhất định sẽ cho anh ta ăn một con chuột chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.