Vốn dĩ mọi người cho rằng Ninh Vũ Phi sẽ trực tiếp thua luôn, nhưng tình hình dường như có chút không đúng, không hề có cảnh tượng như mọi người tưởng tượng.
Ninh Vũ Phi không hề nhúc nhích, cười nhẹ nhìn Đào Đức Hùng, vẻ mặt nhàn nhã, dáng vẻ giống như tùy ý để đối phương lăn đi lăn lại cũng không làm sao cả.
“Hừ.”
Đào Đức Hùng nhận ra có gì đó không ổn, sắc mặt cũng có chút cứng nhắc, ba phần sức lực của anh ta vậy mà không thể khiến Ninh Vũ Phi động đậy.
Nhưng mọi người đều không cảm thấy Đào Đức Hùng sẽ thua, có lẽ là do Đào Đức Hùng hoàn toàn không nghiêm túc mà thôi, một khi nghiêm túc Ninh Vũ Phi nhất định sẽ thua.
Một phút trôi qua, có người lo lắng rồi nói: “Đào Đức Hùng, đừng nghịch nữa, nhanh lên.”
Trong lòng Đào Đức Hùng đã chửi mắng rồi: “Mẹ nó cho rằng ông đây không muốn sao?”
“Úc Tâm, rót cho tôi cốc rượu.” Ninh Vũ Phi một mặt bình thản nói.
“Ừ.”
Tiêu Úc Tâm rót một cốc rượu, Ninh Vũ Phi uống xong, nhàn nhạt nói: “Anh đã dùng hết sức chưa?”
“Hả?”
Trong lòng mọi người nổi lên sóng gió, lẽ nào Ninh Vũ Phi thật sự có năng lực thắng được Đào Đức Hùng sao?
Đào Đức Hùng không trả lời mà không ngừng tăng thêm sức lực của mình, tay trái nắm lấy bàn bắt đầu dùng lực, sắc mặt trở lên đỏ bừng.
“Chuyện này...”
Mọi người nhìn nhau.
“Vậy tôi dùng sức đây, tôi khuyên anh tốt nhất nên từ bỏ đột nhiên cưỡng ép dùng sức đi, bị thương sẽ không tốt đâu.”
Ninh Vũ Phi cười khẽ nhắc nhở xong, bắt đầu từ từ áp về phía bên mình.
Sự phản kháng của Đào Đức Hùng đều là vô ích, quan trọng là một tay anh ta còn giữ lấy bàn, toàn thân đều đang dùng lực, mà Ninh Vũ Phi ngồi ở đó chỉ dùng sức lực một tay mà thôi.
“Hừ... A...”
Sắc mặt Đào Đức Hùng đỏ bừng, có thể thấy gân xanh nổi lên trên cổ và thái dương, anh ta đã cố gắng dùng hết sức lực lớn nhất của mình rồi.
“A...”
Anh ta nhìn thấy mình sắp thua rồi, cơ thể đè xuống muốn kéo tay lại, nhưng “rắc” một tiếng, trong lòng mọi người cũng lộp bộp theo.
Chỉ thấy vị trí cánh tay Đào Đức Hùng đã xuất hiện tình trạng uốn cong, khớp xương anh ta bị chính anh ta bẻ gãy.
“Chuyện này...”
Đào Đức Hùng nhìn cảnh tay của mình bị gãy rồi, anh ta thua rồi.
“Tôi đã nói anh đừng có đột nhiên dùng sức như vậy, không nghe, không thể trách tôi đấy. Mau đi bệnh viên đi.” Ninh Vũ Phi nói.
Ba của Đào Đức Hùng vội vàng đi đến, nhanh chóng đưa Đào Đức Hùng đến bệnh viện chữa trị, nếu không để lại di chứng thì sẽ không hay.
“Hít.”
Mọi người đều hít sâu một hơi, không dám tin cơ thể này của Ninh Vũ Phi vậy mà lại có lực lượng lớn mạnh như vậy, Đào Đức Hùng có gẫy cả xương cũng không thể thắng được.
“Đây là đánh cược giữa người trẻ tuổi thôi, nhà các người đừng có trả thù bạn của cháu gái tôi đấy.” Ông cụ Tiêu nói.
Ba Đào Đức Hùng nói: “Không đâu không đâu, là con trai tôi không biết tự lượng sức mình, tôi còn lâu mới quan tâm.”
Mọi người không vì chuyện này mà làm tâm trạng xấu đi, tiếp tục uống rượu nói chuyện.
Tiêu Úc Tâm chỉ vào năm người kia nói: “Đã cược rồi thì phải nhận thua, các người mau uống cạn chai rượu trắng của mình đi, phóng khoáng giống một người đàn ông đi.”
Sắc mặt năm người kia khó nhìn, nhưng thể diện khiến bọn họ không dám bỏ chạy, chỉ có thể cầm cốc lên rót rượu, uống cạn từng cốc một.
Mấy cậu chủ này không hề được cưng chiều từ bé, vì vậy tửu lượng cũng rất tốt.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da bước từ ngoài vào, cười lớn nói: “Không tồi nha, rất náo nhiệt đấy.”
“Chú hai?”
“Tiêu Quốc Khánh.”