Vân Liên nhìn cơ thể mình, vô thức quay người tránh ánh mắt của Ninh Vũ Phi.
Bởi vì bình thường đều ở một mình, cho nên không mặc đồ lót đi ngủ, lần này cũng không ngoại lệ, mà biến cố chính là có Ninh Vũ Phi một người đàn ông đang ở đây.
“Khụ khụ. Chị Liên, không có gì, tôi không nhìn thấy gì cả” Ninh Vũ Phi ho khan hai tiếng.
||||| Truyện đề cử: Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||
Không nhìn thấy gì mới lạ ấy, lụa trong mờ dưới ánh nắng đều trở nên trong suốt.
Vân Liên trực tiếp vào phòng thay một bộ đồ khác đi ra, thấy Ninh Vũ Phi đã ngồi cạnh bàn đun nước pha trà.
“Chị Liên, sáng dạy uống một cốc trà dưỡng sinh, dưỡng dung tốt cho sức khỏe, có thể làm chậm lão hóa, khiến chị càng nữ tính hơn.” Ninh Vũ Phi nói.
“Thằng nhóc cậu còn trêu chọc tôi.”
Vân Liên đi qua mở cửa sổ, sau đó ngồi trên sô pha, nhìn tay nghề thành thục của Ninh Vũ Phi: “Hóa ra cậu biết pha trà.”
“Không biết, tôi chỉ là mô phỏng theo thôi, học chị Liên cả.”
“Ha. tôi thử xem.”
Vân Liên cầm cốc trà nhấp một ngụm: “Trà này là trà gì vậy?”
“Trà dưỡng sinh dưỡng nhan, ngon không?”
“Cũng rất ngon, tôi muốn mở một quán trà, có hứng thú đầu tư không?” Vân Liên hỏi.
Ninh Vũ Phi cười nói: “Được thôi, chị Liên. Được hợp tác với chị Liên là vinh hạnh của tôi.”
“Được rồi, lần sau tôi tìm cậu, để cậu đầu tư.”
Vân Liên đứng dậy vươn eo, khiến Ninh Vũ Phi nhìn đến hai mắt đờ đẫn, rung động lòng người.
“Thằng nhóc này, nhìn cái gì chứ, vừa rồi còn chưa nhìn đủ sao? Chúng ta đi ăn sáng thôi, cậu không cần lên lớp đúng không?” Vân Liên xinh đẹp liếc trắng mắt.
“Được.”
Ăn sáng xong, Ninh Vũ Phi tắm xong rồi đến trường.
Vừa đến cổng trường đã nhìn thấy một đám người chạy ra ngoài, trên tay mỗi người đều cầm một cây bút.
Phần lớn đều là nam sinh, ai cũng đều mỉm cười.
“Nhóm người này đi đâu vậy?”
Ninh Vũ Phi tìm bảo vệ ở cửa, hỏi: “Anh ơi, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cậu nói chuyện này sao? Còn không phải bởi vì gần đây có một bộ phim đang nổi sao, nhân vật chính đang tổ chức một buổi ký tặng cho fan ở sân vận động bên kia, một số fan chạy qua đó thôi.”
“Ngôi sao, ai vậy? Hình như thành phố Ngọc Trai chúng ta không có ngồi sao nổi tiếng nào mà.” Ninh Vũ Phi sờ mũi nói.
Bảo vệ cầm một tấm áp phích ra nói: “Tạ Khả Di. Gần đây có một bộ phim tình yêu tiên hiệp trực tiếp bùng nổ, cho nên bây giờ đã trở thành một ngôi sao lớn rồi, rất lợi hại.”
Thấy cái tên Tạ Khả Di này, Ninh Vũ Phi trực tiếp mất đi hứng thú, lúc đầu còn cho rằng chị tư của mình cơ, hóa ra là cô gái này.
Còn cho rằng sau khi gia tộc Âu Dương bị diệt, cô gái này không có gì nữa, không ngờ còn nhảy vọt lên làm ngôi sao lớn.
Ninh Vũ Phi cũng đã xem qua bộ phim này rồi, không có ý nghĩa gì cả, có lẽ là bởi vì lý do tuyên truyền.
Thời đại này một người muốn nổi tiếng rất đơn giản, chỉ cần tăng cao nhiệt độ, lại tiến hành một số tuyên truyền, muốn không nổi cũng khó, huống hồ còn là loại có nhan sắc xinh đẹp như Tạ Khả Di.
Ninh Vũ Phi không có hứng thú, cô gái bên cạnh mình ai cũng đều xinh đẹp hơn Tạ Khả Di, cho nên anh đã miễn nhiễm với mức độ xinh đẹp của Tạ Khả Di rồi.
Khi vào phòng học, các bạn học đều ngạc nhiên nhìn Ninh Vũ Phi.
“Mọi người nhìn tôi làm gì chứ, mặt tôi bị nhọ sao?”
“Ninh Vũ Phi, không phải cậu tham gia thi đấu bóng rổ sao? Sao lại về vậy?” Bạn học nói.
Ninh Vũ Phi lập tức nhớ ra, huấn luyện viên đã từng nói như vậy, sao mình lại quên mất nhỉ?
“Ai ya, bây giờ sắp không kịp nữa rồi.” Ninh Vũ Phi nhìn giờ, đã chín giờ rồi.
Mình ngủ quên bỏ lỡ mấy một tiết không nói, còn quên mất chuyện này, phải đi nhanh lên mới được.