Yến Chiêu Minh Nguyệt

Chương 2:




2
Ta vẫn còn đang mơ màng.
Thanh Đào đã nhanh chóng nhảy xuống kiệu, nhanh chóng bước về phía người nam nhân đang bất động.
"Tiểu thư, người này đẹp trai quá đi!"
Thanh Đào lên tiếng, giọng điệu hân hoan và đầy trìu mến.
"Nô tỳ sống lâu như vậy rồi mà chưa từng gặp qua nam nhân nào tuấn tú đến thế!"
Nghe vậy, ta khẽ nhíu mày.
Trước bao con mắt, thân mật với một tên nam nhân không rõ lai lịch, lại còn khen ngợi ngoại hình của hắn ta.
Thật phóng đãng, liệu đây có còn là Thanh Đào mà ta quen thuộc không vậy?
Lại nhớ về ngày mẹ rời đi.
Mọi người đều nói mẹ ta là kẻ đ.iên.
Không những không biết tam tòng tứ đức, chăm chồng dạy con.
Mà còn ra ngoài xuất đầu lộ diện, giống như nam nhân kinh doanh kiếm tiền.
Thậm chí còn cổ vũ nam nữ bình đẳng.
Nói nữ nhân cũng hoàn toàn có thể dựa vào bản thân mà sống.
Đó là những gì bà ấy nói, và cũng chính xác là những gì bà ấy đã làm được.
Mẹ ta là người quyền lực nhất trên thế giới.
Chỉ với nỗ lực của bản thân, bà có thể chịu được sự chế giễu và buộc tội của người khác.
Trở thành người giàu nhất Đại Châu.
Trước khi qua đời, bà đã để lại cho ta một gia tài khổng lồ cùng một mảnh giấy đầy ắp chữ viết.
Tuy nhiên, nội dung trên mảnh giấy đó lại quá kỳ lạ.
Nó chứa đựng những từ ngữ mà ta chưa từng gặp bao giờ, như "xuyên thư", "nữ chính ngược tâm", "hào quang nhân vật chính ".
Lúc ấy, ta lòng đầy hoang mang hỏi mẹ rằng điều này có nghĩa là gì.
Bà ấy nở một nụ cười nhẹ, giọng nói vô cùng bình tĩnh.
Nhưng những lời bà nói khiến ta chế.t lặng.
"Chiêu Chiêu."
"Nếu như mẹ nói, thế giới này là một thoại bản."
"Và con là nhân vật chính trong thoại bản đó."
"Con thấy thế nào?"
Ta sững sờ.
Ta biết thoại bản là gì, cũng thỉnh thoảng nghe người xung quanh kể chuyện.
Họ thường viết về những tiểu thư thế gia, xinh đẹp và đức hạnh.
Về chuyện tình của họ cùng những thư sinh nghèo túng nhưng tài hoa.
Mẹ nói, ta chính là cái kiểu nữ chính đó.
Có nghĩa là khi ta lớn lên, mẹ sẽ gả ta cho một thư sinh nghèo sao?
Nhưng ta không muốn chút nào.
Ta không nỡ từ bỏ cuộc sống sung túc với gấm vóc lụa là, sơn hào hải vị nơi nhà mình.
Để rồi phải khoác lên mình bộ áo quần thô sơ, ăn rau dại trên núi sống qua ngày.
Cũng không thể nỡ rời xa cuộc sống nhàn hạ, được hầu hạ từng li từng tí, muốn làm gì thì làm, không vướng bận dù là những việc nhỏ nhất.
Để rồi phải lo toan việc nhà, chăm sóc chồng con, giặt giũ nấu nướng, phục vụ người khác.
Lại càng không nỡ xa mẹ, xa gia đình.
Bỏ lại nơi chôn rau cắt rốn, từ bỏ bản thân <Yến Chiêu> này?
Để trở thành “vợ”, thành “con dâu”, thành “mẹ” của ai đó khác.
Ta lo lắng nói với mẹ những gì ta đang nghĩ.
Bà ấy lại càng cười to hơn.
“Được, tốt lắm...”
"Không uổng phí mẹ dạy dỗ con bao nhiêu năm, có tiến bộ!"
Mẹ bẹo má ta một cái thật mạnh.
Rồi xoa xoa đầu ta và nói:
"Những gì mẹ nói không giống như những gì con thường nghe đâu.
"Đây không phải là câu chuyện tình yêu ngọt ngào, mà là chuyện ma đó."
Chuyện ma?
Mặt ta lập tức tái nhợt, lập tức nhớ lại những câu chuyện rùng rợn mà mẹ thường kể cho ta nghe.
Về những nàng tiên và kẻ trộm quần áo.
Về nàng tiên ốc bị nam nhân bắt về làm nô lệ.
Tiểu thư nhà giàu sống trong nhung lụa cuối cùng lại chỉ có thể sống sót bằng cách hái rau dại trong rừng.
Mỗi lần, mẹ ta lại thở dài não nề mà nói:
"Từ đó, con bé sống một cuộc đời đầy đau khổ, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt."
Rồi bà lại dọa ta:
"Con bé si tình, không biết nhìn người, cứ thấy tên nam nhân nào là y như rằng dính lấy như keo.
"Kết cục là một tay dắt con bò già, tay kia hái rau dại.”
"Trước ngực ôm một đứa con, sau lưng lại cõng thêm một đứa.”
"Mới sớm tinh mơ đã phải dậy nấu cơm cho cả nhà."
“Buổi tối còn phải quỳ xuống mà rửa chân cho nam nhân.”
Câu chuyện ấy từng làm ta sợ đến mức khóc ngất đi.
Thấy sắc mặt ta ngày càng tái nhợt, toàn thân run rẩy, mẹ như hài lòng lắm, tiếp tục dọa:
“Đúng vậy, chính là chuyện ma.”
"Con không cần phải từ bỏ sự giàu có của mình chỉ vì một tên nam nhân, sống một cuộc sống chẳng có gì ngoài rau dại.”
“Còn bị hiểu lầm, quỳ gối, vả mặt, rơi xuống nước, m.óc m.ắt.”
“Vì hắn ta mà mang thai, rồi lại s.ẩy thai.”
“Cuối cùng, để giải thoát bản thân, phải chọn cách thi.êu s.ống chính mình.”
“Chưa hết, sau khi chế.t đi rồi, người kia cũng phải chịu hình phạt.”
Mẹ gằn giọng, cất tiếng hỏi với ngữ điệu kỳ quặc:
“Lên núi đao? Xuống biển lửa? L.ột da r.óc x.ương? Vĩnh viễn không được siêu sinh?”
"Cuối cùng, hắn ta cũng nhận ra người mình thực sự yêu là ai."
"Từ đó về sau, hắn chỉ còn có thể ôm trọn giang sơn vạn dặm, hưởng sự tĩnh lặng vô biên."
"Con chỉ là chế.t đi thôi, còn hắn thì hoàn toàn mất đi khả năng yêu đương!"
"Ôi, nam chính thật đáng thương!"
Không thể kìm nén được nữa, ta bật khóc nức nở.
Nước mắt tuôn trào như thác vỡ, nghẹn ngào nức nở đến mức nấc lên từng hồi.
Nước mắt và nước mũi hòa quyện vào nhau, chảy dài trên khuôn mặt. Giữa tiếng khóc nức nở, những câu hỏi thảng thốt vang lên:
"Tại sao hắn lại đối xử với con như vậy?"
"Phải chăng vì con đã gi.ết cả nhà hắn ta sao?"
Mẹ vừa dùng khăn lau nước mắt cho ta, vừa lắc đầu nói:
"Không phải. Vì con đã dạy hắn."
Não ta ngừng lại một giây.
Bộ não nhỏ bé cố gắng suy nghĩ nhưng cũng không thể hiểu nổi.
Chỉ có thể thỏ thẻ hỏi:
"Tại sao con cứu hắn, mà hắn lại muốn hại con như vậy?"
Nghe tiếng thở dài não nề của mẹ, ta ngước lên nhìn. Khuôn mặt mẹ hiện rõ vẻ ưu tư, đôi mắt đượm buồn nhìn về phía xa xăm. Mẹ khẽ lẩm bẩm:
“Những câu chuyện ngược tâm cũ rích thì cần gì cái gọi là logic.”
Rồi mẹ cầm tờ giấy lên đặt nhẹ nhàng lên bàn trước mặt ta. Ngón tay thon dài của mẹ khẽ gõ lên dòng đầu tiên, nhấn mạnh từng chữ:
“Vì vậy, con hãy ghi nhớ kỹ điều này.”
“Tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không được lượm trai lạ bên đường về nhà!”
“Đặc biệt là những kẻ mất trí nhớ, đặc biệt là những kẻ đẹp trai.”
“Phải biết rằng, nam nhân càng đẹp trai lại càng giỏi lừa dối...”
Những ký ức đã xa xôi bỗng chốc ùa về trước mắt.
Ta bước xuống khỏi xe ngựa, tiến đến trước tên nam nhân đang bất tỉnh.
Thanh Đào đang dùng khăn tay của mình lau mặt cho hắn ta.
Ta nhìn kỹ, quả là một khuôn mặt vô cùng tuấn tú.
Vẻ đẹp tinh túy, hoàn hảo đến mức khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải đắm chìm, vô thức nín thở.
Ta cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng, cũng chỉ là trong tích tắc.
Bởi vì ta đã rút phắt cây trâm cài tóc vàng óng khỏi mái tóc.
Rồi vung mạnh nó lên, http://xn--r-1um.ch/ một đường dài trên gương mặt hoàn hảo ấy!
3
"Tiểu thư, người làm cái gì vậy?!"
Thanh Đào kinh hãi kêu lên, lập tức bay người tới vồ lấy.
Bất chấp tay mình bị đâm thủng, nàng ta đoạt lấy chiếc trâm vàng.
Lúc này, nàng ta như một con thú cái hung dữ đang bảo vệ con.
Vừa gồng mình che chắn cho tên nam nhân sau lưng vừa dùng ánh mắt cảnh giác và đề phòng nhìn ta.
"Thanh Đào, tránh ra."
Ta lạnh lùng nói.
Miệng ngậm chặt, Thanh Đào im lặng.
Ánh mắt nhìn ta, mang một sự kiên định chưa từng có.
"Tiểu thư, người không muốn cứu người cũng được thôi.
"Nhưng hà cớ gì lại ra tay độc ác như vậy chứ!?"
Ta thở dài một tiếng.
Mẹ đã từng dặn dò ta một cách nghiêm khắc rằng:
“Tuyệt đối không được tiết lộ nội dung trong mảnh giấy cho bất kỳ ai.”
Vì vậy, trước mặt Thanh Đào - người bạn từng thân thiết như tỷ muội, nay lại vì một nam nhân xa lạ mà trở nên thù địch với ta như vậy.
Ta chỉ có thể nói:
"Giữa hắn và ta, chỉ có thể có một người sống sót."
"Thanh Đào, ngươi chọn ai?"
Thanh Đào im lặng.
Nhưng ánh mắt của nàng ta đã nói lên tất cả.
Được rồi, rất tốt.
Tình cảm mười mấy năm, vậy mà lại thua tên nam nhân mới chỉ gặp một lần.
Giữa lúc đau đớn, ta không khỏi nghĩ đến nội dung mảnh giấy.
[Khi phát hiện người bên cạnh trở nên xa lạ, hành động khác thường, hãy cẩn thận!]
[Có thể họ đã bị ảnh hưởng bởi "Hào quang nhân vật chính" và trở thành con rối trong kịch bản nào đó.]
[Phải nhanh chóng giữ khoảng cách với họ để bảo vệ bản thân!]
Ta hít vào một hơi thật sâu.
Càng ngày càng xác định, gã nam nhân trước mặt chính là người mẹ đã nhắc đến.
Kẻ sẽ "t.ra t.ấn thể xác và tinh thần" ta.
Thanh Đào rõ ràng đã mất đi lý trí.
Biến thành con rối của cái gọi là kịch bản.
Lý trí mách bảo ta nên tránh xa nàng ta. Nhưng mười mấy năm tình cảm, nào có thể dễ dàng buông bỏ.
Hít một hơi thật sâu, ta bình tĩnh lên tiếng:
"Được rồi, nếu ngươi nhất quyết muốn cứu gã, thì đưa gã về nhà đi.”
"Nhưng chỉ được phép ở lại nhà phụ.”
"Cũng không được phép ra ngoài khi không có sự cho phép của ta."
Ta nhìn vẻ mặt vui mừng khôn xiết của Thanh Đào, trong lòng cười lạnh.
Một khi đã rơi vào tay ta, gã còn có thể làm gì khác ngoài việc mặc ta làm gì thì làm?
Kết cục tốt nhất là tự chuốc lấy họa mà ch.ết.
Nếu gã nhất quyết phải sống, ta cũng không ngại để ngự y bỏ thêm một ít thứ gì đó vào thuốc đâu.
Đến khi gã biến thành kẻ qu.è qu.ặt với bộ não ngu ngốc, thân dưới tà.n phế, mắt lác miệng vẹo, để xem gã lấy cái gì “tra t.ấn thể xác và tinh thần” ta đây?
Sau khi mẹ qua đời, ta tiếp quản công việc kinh doanh khổng lồ của gia đình.
Cây càng cao, đón gió càng mạnh*.
*Gốc: 稚子持金于闹市, có nghĩa là "trẻ em mang vàng đi chợ", chỉ việc một người sở hữu thứ gì đó quý giá nhưng không có khả năng bảo vệ nó, dẫn đến nguy cơ bị mất cắp hoặc bị lợi dụng.
Những năm tháng gian khổ đã tôi luyện ta thành một con người cứng cỏi.
Đối mặt với kẻ muốn gi.ết mình,
Làm sao ta có thể mảy may thương xót?
Giữa ta và gã, chỉ có thể là kẻ thù không đội trời chung.
4
Tuy nhiên, ta vẫn đánh giá thấp Thanh Đào quá rồi.
Mười mấy năm bên nhau, nàng ta hiểu ta hơn bất kỳ ai khác.
Hiểu rằng ta không hề nương tay với kẻ thù.
Ngày thứ ba gã nam nhân đó vào phủ.
Ta còn chưa kịp ra tay thì có thị vệ vội vàng đến báo cáo.
Thanh Đào cùng gã nam nhân kia đã bỏ trốn.
Trước khi đi, nàng ta không chỉ mang đi tất cả tiền tiết kiệm của mình mà còn trộ.m c.ắp nhiều trang sức trong phòng ngủ của ta.
Chỉ để lại cho ta một lá thư.
Trong thư, nàng ta tố cáo ta là kẻ đ.ộc á.c máu lạnh.
Vì là nữ nhân ế chồng không ai thèm lấy nên mới ghen tị với người khác.
Nàng ta còn nói:
"Tiểu thư, rồi có một ngày ngươi sẽ hiểu.
Trên đời này không phải ai cũng chỉ quan tâm đến lợi ích, chạy theo danh lợi.
Đối với một nữ nhân,
Hạnh phúc lớn nhất chính là có một người nam nhân yêu thương nàng.
Nuông chiều nàng, yêu thương nàng, che chở nàng, thấu hiểu nàng.
Có thể tìm được kho báu vô giá, nhưng khó có được người tình chung thủy.
Thanh Đào chúc tiểu thư sớm tìm được người yêu, nếm trải hương vị tình yêu.”
Ta lặng lẽ đọc xong bức thư. Sau đó ra lệnh cho người dán cáo thị truy nã khắp thành.
Ai tìm được hai người này, thưởng mười vạn lượng bạc.
Ai cung cấp thông tin hữu ích, thưởng một vạn lượng bạc.
Nói chung, có tiền mua tiên cũng được.
Thanh Đào, một thiếu nữ yếu đuối, mang theo một người bệnh hôn mê bất tỉnh.
Làm sao có thể trốn thoát khỏi đám dân chúng trong thành bị lóa mắt bởi tiền thưởng?
Tuy nhiên, có lẽ cái thứ "hào quang nhân vật chính" vô dụng kia lại thật sự có tác dụng.
Tất cả những kẻ đó đều không thành công.
Vài tháng trôi qua, hai người vẫn bặt vô âm tín.
Ta chỉ đành thôi.
Mẹ nói, ta là nhân vật chính trong truyện.
Nhưng ta không giống như những tiểu thư trong truyện bình thường, ngày ngày chỉ biết ăn chơi hưởng lạc.
Ta có rất nhiều cửa hàng cần quản lý, rất nhiều khách hàng cần tiếp đón.
Mỗi ngày đều bận rộn đến nỗi chân không chạm đất.
Lấy đâu ra lắm thời giờ rảnh rỗi mà nghĩ về một gã nam nhân không rõ lai lịch cùng tỳ nữ bỏ trốn cùng một chút tiền bạc được chứ?
Mẹ ta nhờ buôn bán lụa mà phát tài.
Sau đó, nhờ có công giúp tiên đế dẹp loạn mà được phong làm thương nhân hoàng gia, được phép kinh doanh đồng, sắt và muối.
Sau khi mẹ mất, ngoài việc tiếp quản cơ nghiệp của mẹ, ta còn phát triển thêm ngành vận chuyển lương thực, lông thú, trà, vvv.
Ta còn kết giao rộng rãi, mở thiện đường và trường tư thục ở nhiều nơi.
Đối với những học trò xuất thân nghèo khó, ta luôn hết lòng giúp đỡ.
Bất kỳ học trò nào gặp khó khăn đến tìm ta, ta đều hỗ trợ ít nhất nghìn lạng bạc, nhiều thì có thể lên đến hàng vạn lạng.
Mọi người đều gọi ta là "Nữ mạnh thường quân".
Họ nói rằng mặc dù ta là nữ nhân, nhưng lòng dạ lại phóng khoáng như nam nhi, thật hiếm có.
Đối với những lời "khen ngợi" này, ta bề ngoài vui vẻ đón nhận, nhưng trong lòng lại khinh thường.
Chẳng lẽ nữ nhân phải cố gắng hết sức, làm hàng ngàn việc tốt thì mới có thể được nam nhân vinh danh hay sao?
Nam nhân sinh ra đã là nam nhân.
Dù bản chất có đê hèn, học thức có nông cạn đến đâu chăng nữa, thì hắn ta cũng tự nhiên trở thành một "đấng trượng phu vĩ đại đầu đội trời chân đạp đất."
Những lời nói đó, thoạt nhìn thì có vẻ ca ngợi đấy, chứ thực ra cũng chẳng khác gì khen con chó con mèo thông minh cả.
Chỉ là sự bố thí tự cho là đúng của kẻ bề trên.
Ta thà họ mắng ta "không biết liêm sỉ", "không tuân nữ tắc".
Ta cũng không muốn họ khen ta "giống như nam nhân".
Huống chi, ta ngày ngày đi khắp nơi ban phát hào phóng, vốn dĩ đã có ý đồ riêng.
Đúng như Thanh Đào đã nói.
Ta là người coi trọng lợi ích, chạy theo danh lợi.
Thủ đoạn cũng độc ác, t.àn nh.ẫn m.áu lạnh.
Ta không biết thế nào là "Dễ kiếm được bảo vật vô giá, lại khó kiếm được người tình".
Ta càng không hiểu tại sao đối với nữ nhân, hạnh phúc lớn nhất lại là lấy lòng nam nhân.
Nam nhân có thể hào hùng nói ra những hoài bão như “Mang theo kiếm ba thước, lập công trạng phi thường”, "Tỉnh nắm quyền thiên hạ, say ngủ gối mỹ nhân.”
Mà nữ nhân chỉ có thể lấy sự dịu dàng, yếu đuối như con mèo con chó ra để làm niềm tự hào.
Ta nhất quyết không cam tâm.
Ta cố tình leo lên vị trí cao sang, trở thành người đứng đầu.
Danh tiếng, quyền lực, địa vị.
Lý trí, hoài bão, tham vọng.
Tất cả đều có sức hấp dẫn mãnh liệt đối với ta.
Còn nam nhân ư?
Hừ, chỉ là thứ để giải khuây mà thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.