Yến Chiêu Minh Nguyệt

Chương 3:




5
Mùa đông năm đó, ta được lệnh tiến cung tấu sớ.
Trên đường đi, ta nghe được hai câu chuyện kỳ lạ.
Câu chuyện thứ nhất, kể về việc hoàng thượng hiện tại từng sủng ái một cung nữ cách đây hai mươi năm.
Lúc bấy giờ, Lâm quý phi đang được sủng ái nhất hậu cung.
Lâm quý phi liền ra lệnh cho người đánh c.hết cung nữ đó.
Nhưng không biết vì sao mà nàng ta lại trốn thoát được.
Sau đó, trong lãnh cung, nàng ta sinh hạ một đứa con trai.
Không lâu sau khi sinh con, nàng ta qua đời vì bệnh tật.
Hoàng tử nhỏ lớn lên một mình, từ nhỏ đã phải chịu nhiều sự ức hiếp.
Tuy nhiên, cách đây vài tháng, hắn ta lại vô tình cứu được hoàng thượng bị ám sát.
Sau khi được hoàng thượng công nhận, hắn ta được phong làm Tấn vương.
Hiện tại là thời điểm hắn ta đang ở đỉnh cao danh vọng.
Câu chuyện kỳ lạ thứ hai cũng liên quan đến vị Tấn vương này.
Nghe nói hắn ta từng gặp nạn trong dân gian và được một nữ nhân cứu giúp.
Nữ nhân đó nghe nói từng là tỳ nữ của một gia đình giàu có.
Để đền đáp ơn nghĩa, sau này hắn đã nạp nàng ta vào làm thiếp.
Còn Vương phi thì sao?
Đương nhiên là đích nữ danh gia môn đăng hộ đối, con gái ruột của Thượng thư Bộ Binh đương triều.
Thiếp thất kia số phận kể ra cũng gian truân.
Sau khi Vương phi vào phủ, hai người liên tục xảy ra mâu thuẫn.
Ai đúng ai sai không ai biết.
Chỉ biết kết quả là tiểu thiếp liên tục bị phạ.t qu.ỳ, đá.nh miệng, thậm chí đ.ánh đ.òn roi.
Vào mùa đông lạnh giá, nàng ta còn bị buộc phải xuống nước nhặt chiếc vòng tay rơi của Vương phi.
Vương phi bị bệnh về mắt, Tấn vương bèn sai người mó.c lấy nh.ãn c.ầu của tiểu thiếp kia để thay cho Vương phi.
Sau đó, trải qua nỗi đau mất con, tiểu thiếp nọ đã chọn kế.t li.ễu cuộc đời mình bằng một mồi lửa.
Trước khi chết, tiểu thiếp nọ lưu lại một câu nói:
"Chúc chàng sở hữu vạn lý giang sơn, hưởng sự cô đơn vô tận.
Chúng ta đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không gặp lại nhau."
Nghe vậy, lòng ta bỗng chốc kinh hãi.
Không nghi ngờ gì nữa, tiểu thiếp trong câu chuyện này và Tấn Vương.
Chính là Thanh Đào và gã nam nhân mà nàng ta đã cứu trong ngày hôm ấy.
Lẽ ra, người phải chịu đựng tất cả những điều này là ta.
Nhưng nhờ có mảnh giấy mẹ để lại chỉ dẫn, ta đã thoát khỏi kiếp nạn này.
Ngược lại, liên lụy Thanh Đào thay ta chịu đựng.
Cảm thấy xúc động, ta càng thêm căm ghét vị Tần Vương mới chỉ gặp một lần.
Trên mảnh giấy mẹ để lại viết rằng:
[Hãy nhớ, báo ân có nhiều cách.
Nhưng tuyệt đối không bao gồm việc ép hôn rồi cố ý lạnh nhạt, làm tổn thương và ng.ược đ.ãi.]
"Tiểu thiếp kia thật quá tàn nhẫn, quá quyết liệt."
"Tấn vương từ nhỏ đã phải chịu cảnh mồ côi, chưa từng được ai yêu thương."
"Hắn không phải là không yêu nàng, chỉ là không biết cách yêu thương người khác mà thôi."
"Nghe nói gần đây Tấn vương nào cũng ngày say sưa nhậu nhẹt."
"Còn chuộc thân cho một kỹ nữ có vài phần giống với tiểu thiếp kia nữa."
"Đúng là một nam nhân hiếm có, có tình có nghĩa."
Ta xoa xoa trán, chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng.
Trong đầu lại không thể không nghĩ đến mảnh giấy mẹ để lại.
[Hãy cẩn thận, trên thế giới này không tồn tại tình yêu mà không hay biết.]
[Tình cảm không cảm nhận được không phải là tình yêu.]
[Chỉ là lợi dụng tình yêu để đàn áp, để trói buộc, để PUA*.]
*ngôn ngữ mạng thể hiện sự thao túng tâm lý.
Nếu ngươi phát hiện ai đó lợi dụng tình yêu thương của ngươi để làm tổn thương chính ngươi.
Hãy nhớ phải nhanh chóng rời xa họ.
Ta vốn không biết PUA là gì, nhưng ta biết mẹ nói đúng.
Tấn vương rõ ràng là một kẻ lòng lang dạ sói, vong ơn phụ nghĩa.
Thật không ngờ lại có người tin tưởng vào vẻ bề ngoài giả tạo của hắn.
[Nếu gặp tình huống như trên, hãy nhanh chóng trốn thoát.]
Với tư cách là Tấn vương, nếu thực sự muốn báo ơn.
Hắn hoàn toàn có thể ban tặng cho Thanh Đào tiền bạc và châu báu, bảo đảm cho cuộc sống sau này của Thanh Đào không lo thiếu thốn, bình an và thuận lợi.
Nhưng hắn lại chọn nạp người con gái đó làm thiếp.
Chẳng lẽ hắn tự tin đến mức cho rằng việc một người con gái được hắn nạp làm thiếp đã là vinh dự và phần thưởng vô cùng to lớn?
Chưa kể đến những gì Thanh Đào phải chịu đựng sau đó.
Đây đâu phải là cách đối xử với ân nhân.
Ngay cả kẻ thù cũng hiếm có ai độ.c á.c và tà.n nhẫ.n như vậy.
Điều khiến ta cảm thấy khó hiểu nhất chính là điều này.
Thanh Đào bị hắn ta b.ức tử, mà trước khi chết, nàng ta lại còn có thể còn chúc hắn ta được hưởng non sông vạn dặm.
Chẳng lẽ trong mắt nàng ta, việc sở hữu giang sơn lại là một điều bất hạnh lắm sao?
Ta hoàn toàn mù tịt.
Vài nữ nhân trẻ ngồi bên cạnh ta lén lấy khăn tay lau nước mắt.
Ta tiến lại gần hơn, nhưng lại nghe thấy họ nói:
"Ai da, Tấn Vương thật đáng thương quá."
"Bỏ lỡ tình yêu đích thực, chỉ còn lại nuối tiếc cả đời."
"Ta thấy hắn ta thực sự yêu Thanh Đào đó."
Thật kinh tởm!
Sự ghét bỏ hắn trong lòng ta lại tăng thêm một bậc.
Và điều mà ta không ngờ tới là, cuộc gặp gỡ tiếp theo của chúng ta lại đến nhanh như vậy.
Hắn ôm chầm lấy ta.
Như thể đang ôm một báu vật thất lạc vừa mới tìm lại được, vừa ôm vừa thở dài:
"Chiêu Chiêu, cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi."
6
Khoảnh khắc đó, nhiều mảnh ký ức vụt qua tâm trí ta.
Từ những trò nghịch ngợm ở lớp học thuở ấu thơ, đến âm mưu khiến một kẻ háo sắc tán gia bại sản vào tháng trước.
Tất cả những hành động không mấy quang minh chính đại trong cuộc đời lướt qua tâm trí ta một cách nhanh chóng.
Nhưng dù ta có đếm hết mọi tội lỗi trong đời...
Cũng không thể tìm ra lý do nào để phải chịu một hình phạt tàn khốc như vậy!
Thế mà ông trời lại khiến ta bị tên xui xẻo Tần vương này bám lấy!
Chẳng lẽ, đây cũng là tác dụng của cái gọi là " hào quang nhân vật chính" mà mẹ đã nói sao?
Ta là nữ chính của quyển sách này.
Tấn Vương là nam chính.
Mặc dù Thanh Đào đã thay ta chịu một kiếp nạn.
Ta và Tấn vương vẫn phải chịu kiếp dính chặt lấy nhau sao?
Thật là...
Ánh mắt ta tối sầm lại, cố gắng kìm nén sát ý trong lòng.
Vừa vặn mở lời:
"Điện hạ, xin hãy tự trọng."
"Tiểu nữ và điện hạ vốn không quen biết, điện hạ nói tìm kiếm bấy lâu là ý gì?"
Tấn Vương buông tay ôm ta ra, rồi quay sang nhìn ta chằm chằm.
Ánh mắt sâu thẳm đầy tình cảm của hắn ta khiến ta bực bội và hơi buồn nôn.
Hắn nhìn ta một lúc, khóe môi nở nụ cười tự tin.
"Ngày hôm đó, người cứu ta chính là nàng đúng không."
Tấn vương nói, từ trong tay áo lấy ra một vật.
Ta nhìn chằm chằm.
Chính là chiếc trâm vàng mà ngày hôm đó, ta định dùng để rạch nát khuôn mặt hắn ta cho bõ ghét, nhưng lại bị Thanh Đào ngăn lại.
Lúc đó trong lòng ta bực bội, sau đó cũng không đi tìm kiếm tung tích chiếc trâm nữa.
Không ngờ lại rơi vào tay Tấn vương.
Hắn ta đầy vẻ hoài niệm nói:
"Hôm đó, thực ra ta không hoàn toàn hôn mê."
"Lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của nàng."
"Nên đã vô thức nhặt chiếc trâm của nàng làm rơi xuống đất."
Hắn nhìn ta với vẻ mặt đầy tình cảm, chậm rãi nói:
“Ta biết, người thực sự cứu ta chính là nàng.”
“Là nàng đã đưa ta về phủ, cũng là nàng đã mời đại phu đến chữa trị cho ta.”
“Tội tỳ của nàng chỉ là tham lam hư vinh mới lén lút nhân khi ta hôn mê cưỡng ép đưa ta đi.”
Ta như bị sét đánh.
Ai mà ngờ được cái tên này lại suy diễn hiểu lầm nặng nề tới mức vậy chứ!??
Mẹ nói đúng.
Do dự sẽ dẫn đến thất bại, dứt khoát mới có thể bảo toàn mạng sống.
Ngày hôm đó, ta không nên nể nang tình cảm với Thanh Đào, nghĩ rằng sẽ tạm thời im lặng, sau này mới ra tay.
Nếu lúc đó trực tiếp ra tay gi.ết ch.ết hắn ta, Thanh Đào cũng không cần phải c.hết oan.
Ta cũng không cần phải giả vờ với hắn ở đây nữa.
Nhưng Tấn Vương lại hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt u ám của ta.
Hắn tiếp tục xúc động nói:
"Ta cũng biết, sau khi ta đi nàng đã bỏ ra mười vạn lượng bạc, huy động vô số người đi tìm ta.”
"Nhưng ta vừa mới khôi phục thân phận, xung quanh đã có quá nhiều kẻ rình rập.”
"Để không liên lụy đến nàng, ta chỉ có thể giả vờ như không biết gì."
"May mắn thay, nàng vẫn đến."
Giọng điệu của hắn khiến ta có cảm giác như ta là người vợ tam trinh cửu liệt, lặn lội ngàn dặm tìm chồng, đặc biệt đến kinh thành vì hắn ta vậy.
Hắn dịu dàng vuốt ve mái tóc ta, mỉm cười nói:
"Chiêu Chiêu."
"Lần này, ta sẽ không buông nàng ra nữa."
Ta im lặng không nói gì.
Dưới tay áo, nắm đấm siết chặt rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại siết chặt.
Mãi sau một lúc, ta mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, giọng nói run run nói:
"Điện hạ có lẽ đã hiểu lầm gì rồi.”
"Hôm đó, vì lo lắng việc vội vàng cứu nam nhân lạ mặt sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình nên ban đầu ta định bỏ đi.”
"Nhưng nha hoàn Thanh Đào của ta nài nỉ van xin, ta mới miễn cưỡng đồng ý."
“Sau đó, cũng chính là nàng ấy đã tận tâm chăm sóc ngài suốt thời gian qua. Nàng ấy mới chính là ân nhân cứu mạng thực sự của ngài.”
Tấn vương sắc mặt u ám hẳn đi.
Khóe mắt hắn ta hơi cụp xuống, nhìn qua thì trông cũng đáng thương đấy.
“Chiêu Chiêu, phải chăng nàng đang giận vì ta đã không tìm thấy nàng sớm hơn?”
Hắn nhìn ta với vẻ mặt đầy tủi nhục.
"Nếu nàng ta thực sự đã cứu ta. Thì tại sao lại dùng vũ lực đưa ta đi khi ta đang bất tỉnh?"
Ta không nói nên lời.
Cũng không thể nói vì ta có ý định gi.ết hắn mà bị Thanh Đào phát hiện có được không??
Thấy ta im lặng, trong mắt Tấn Vương hiện lên một tia xảo trá.
“Hơn nữa, trước đây ta cũng từng gặng hỏi. Mỗi khi ta hỏi về chi tiết vụ việc ngày hôm đó. Nàng ta luôn trả lời: "Ngài đã không tin, vậy ta cũng không có gì để nói."”
“Cứ thế giữ im lặng về những gì đã xảy ra ngày hôm đó.”
“Rõ ràng là nàng ta đang che giấu điều gì đó!”
Nhắc đến Thanh Đào, trong giọng điệu của Tấn vương lộ rõ vẻ khinh miệt không che giấu.
Như thể đó là chỉ một con chim sẻ nhỏ bé, có thể tùy ý đùa giỡn, tùy ý quyết định sống ch.ết của nàng.
Hắn thản nhiên nói:
"Bởi vì nàng ta cứ một lòng muốn bám víu lấy ta.”
"Nên ta cũng thuận nước đẩy thuyền, cho nàng ta một cơ hội này."
“Đáng tiếc nàng ta bạc mệnh không nhận nổi.”
Ánh mắt ta trở nên lạnh lùng hơn.
Tấn vương làm sao có thể “yêu mà không biết”.
Hắn ta rõ ràng biết bản thân hắn hoàn toàn không yêu!
Hóa ra mọi sự ưu ái mà Thanh Đào nhận được, đều là do hắn ta cố ý dung túng.
E rằng Thanh Đào cũng không ngờ tới, cứu người một mạng, rõ ràng là chuyện đại thiện nhưng lại phải đánh đổi bằng mạng sống của chính mình.
Thế nhưng, ta cũng không thể hiểu nổi.
Tại sao khi đối mặt với sự hiểu lầm, Thanh Đào lại không chọn cách giải thích.
Mà lại bướng bỉnh nói rằng:
"Ngươi đã không tin, ta cũng không còn gì để nói."
Có sắp ch.ết cũng không nói ra sự thật.
Ta không khỏi nghĩ đến tờ giấy mẹ để lại.
Trong đó có một nội dung rất vô lý.
[Xin lưu ý rằng con người có một cơ quan gọi là "miệng".]
[Ngoài việc ăn uống ra, miệng còn có thể dùng để nói.]
[Khi người khác hiểu lầm, hãy dùng miệng để giải thích kịp thời.]
Lần đầu tiên nhìn thấy nó, ta chỉ nghĩ thật buồn cười.
Miệng còn dùng để nói. Điều này chẳng phải là hiển nhiên sao?
Nhưng bây giờ có vẻ như mẹ ta rất giỏi đoán trước mọi chuyện.
Hoá ra trên đời cũng có người có miệng mà nhất quyết giả câm.
Sự chán nản trong lòng ta đã lên tới đỉnh điểm.
Nhìn về phía Tấn vương, ta nở nụ cười rạng rỡ như hoa.
"Điện hạ, xin hãy đưa tay ra."
Có lẽ do giọng nói của ta quá đỗi dịu dàng, khiến cho Tấn vương sững sờ trong giây lát.
Hắn ngoan ngoãn dang rộng bàn tay, đặt trước mặt ta.
Nụ cười trên môi ta bỗng chốc tan biến.
Ta giơ cao chiếc trâm vàng trong tay, hung hăng đ.âm thẳng một nhát vào lòng bàn tay hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.