Không hề nghi ngờ, mỹ nữ luôn dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Như vậy, nếu sáu mỹ nữ mỗi người một kiểu đi cùng với nhau thì sẽ có cảm giác như thế nào? Có thể giống như một buổi thịnh yến long trọng? Có thể hay không làm cho người ta có loại cảm giác như mình đang ở trong mơ? Đáp án dĩ nhiên là... sẽ đấy.
Đoàn người của Tiêu Nhược Thiên hạ cánh, hít thở bầu không khí mới, cảm giác đặc biệt nhẹ nhõm. Những người nước ngoài đang đi lại đều phải quay đầu nhìn lại đoàn người của Tiêu Nhược Thiên. Không chỉ bởi vì khí chất phương đông của họn họ, mà còn là sáu nữ nhân phương đông này, tùy tiện chỉ ra một người, thì cũng chính là một mỹ nữ hiếm có. Không chỉ có ánh mắt nam nhân bị hấp dẫn, mà đến cả nữ nhân cũng không thể tự chủ được nhìn qua.
Gần 10 tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay, ai nấy cũng mệt ngất ngư, mặc kệ mọi việc, tìm khách sạn xong rồi nói sau.
"Không cần phải phiền toái tìm nhà khách, nhà của tôi ngay tại nước Pháp này, nến như các người không chê, có thể ở đó." Thẩm Diệp Mân bỗng xen vào, cười nói với mọi người. Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên đều nhíu mày, Mộ Kiệt trong tiềm thức cũng không muốn cùng Thẩm Diệp Mân thân cận. Mà Tiêu Nhược Thiên thì từ trong nội tâm cũng không muốn ở nhà Thẩm Diệp Mân.
Nàng không biết trong nhà của Thẩm Diệp Mân có ai, có thể là chồng của nàng a? Cũng có thể là tiểu hài tử con lai? Không chừng cha mẹ của nam nhân kia cũng sẽ ở đó. Nghĩ đến gia đình hạnh phúc của Thẩm Diệp Mân, Tiêu Nhược Thiên như cũ trong ngực vẫn có chút đau, làm cho nàng rất không thoải mái. Nàng không dám cam đoan, chính mình chứng kiến một màn kia, thấy người nam nhân kia bản thân sẽ chịu đựng được hay không.
"Không cần, chúng tôi nhiều người như vậy nếu đến ở nhà chị sẽ rất phiền toái? Sẽ quấy rầy đến người nhà chị, cho nên chúng tôi vẫn là nên kiếm nơi khác tốt hơn." Tiêu Nhược Thiên quả quyết cự tuyệt, những người khác cũng nhẹ gật đầu, dù sao cũng vẫn chưa quen thân với Thẩm Diệp Mân đến có thể ở trong nhà của nàng.
Một Thẩm Diệp Mân thông minh như vậy, lại thế nào nhìn không ra cảm xúc lúc này của Tiêu Nhược Thiên? Nàng trong lòng mừng thầm, quả nhiên en vẫn còn để ý tôi không phải sao? Tôi chính là muốn chứng minh cho em xem, chỉ với một điểm này, cũng sẽ khiến cho em một lần nữa thuộc về tôi. Thẩm Diệp Mân là một người ích kỷ và bá đạo, chỉ cần nàng muốn làm, muốn lấy, bất luận phải trả giá lớn như thế nào, đều phải cướp về trên tay. Cho dù vật kia nàng không dùng được, nhưng là nàng không muốn cho người khác chiếm lấy, người khác cũng đừng vọng tưởng. Đây chính là chỗ đáng sợ của Thẩm Diệp Mân.
"Không quan hệ, trong nhà của tôi chỉ có một mình tôi. Hơn nữa nhà cũng rất lớn, một mình tôi ở cũng có cảm giác tịch mịch, mọi người ở cùng một chỗ, còn có thể thuận tiện chút ít, còn có thể chiếu ứng nhau không phải sao?" Nghe xong lời nói của Thẩm Diệp Mân, mọi người đều có chút kinh ngạc, một người? Sao có thể? Không phải nàng đã kết hôn sao? Làm sao có thể một người?
"Cô và chồng cô không ở cùng một chỗ sao?" Diệp Nhiễm hỏi.
Thẩm Diệp Mân nghe xong câu hỏi của Diệp Nhiễm, sắc mặt lập tức trầm xuống, vành mắt hiện lên chút hồng, nước mặt đọng ở khóe mắt rất sinh động. Nàng hít hít mũi, rồi nói: "Chồng của tôi, còn có cả người nhà của hắn đều đã qua đời... " Một câu, giống như sét đánh ngang trời. Mấy người ở bên, ngoại trừ Dạ Vi, tất cả đều im lặng. Diệp Nhiễm ánh mắt tràn đầy xin lỗi nhìn Thẩm Diệp Mân, dù sao cũng đã nhắc đến chuyện thương tâm của người ta, dù không phải cố ý, cũng là biểu hiện rất thất lễ.
Vẫn là Tiêu Nhược Thiên phản ứng trước tiên, nàng túm lấy bả vai của Thẩm Diệp Mân, lớn tiếng chất vấn: "Chị nói cái gì? Chết rồi? Sao lại chết? Các người chỉ kết hôn mới 2 năm, hắn đã chết rồi sao?" Thẩm Diệp Mân hiển nhiên rất hài lòng phản ứng của Tiêu Nhược Thiên, nàng thẳng người, xoa xoa con mắt. Mới chậm rãi nói: "Bọn hắn bị kẻ thù giết, đêm hôm đó... đều chết hết, còn có con của tôi."
Tiêu Nhược Thiên không biết vì cái gì, từ chỗ sâu nhất của đáy lòng, sinh ra một cảm giác chính là đau lòng. Nàng thật sự không biết, trong nhà Thẩm Diệp Mân lại phát sinh chuyện lớn như vậy. Nàng không biết nữ nhân này sao có thể chịu đựng được, như thế nào có thể chịu đựng được tới ngày hôm nay. Người nam nhân kia chết đi là xong hết mọi chuyện, nhưng vô số rối rắm, lại cứ để cho một nữ nhân gầy yếu gánh vác.
Trách không được, lần này gặp lại nàng, cảm giác nàng thay đổi thật nhiều. Nguyên lai là nàng đã trải qua nhiều chuyện thống khổ đến vậy sao? Trong lòng Tiêu Nhược Thiên thầm đau đớn, nàng không biết cái loại đau của mình với Thẩm Diệp Mân có phải là yêu không, nàng chỉ biết rõ, nàng hiện tại vì Thẩm Diệp Mân mà thương tâm, khổ sở, đau lòng...
Mộ Kiệt nhìn xem phản ứng của Tiêu Nhược Thiên, xoay đầu đi chỗ khác. Với tư cách là một nữ nhân, chứng kiến người mình yêu, cùng người bạn gái cũ, thì ai có thể cao hứng đây? Mộ Kiệt yên lặng nghe hai người nói chuyện với nhau, tuy biểu lộ không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng tay nàng càng ngày càng siết chặt.
Thẩm Diệp Mân khôi phục bình tĩnh, hướng về phía mọi người cười cười. "Tốt rồi, vậy chúc mọi người chơi vui vẻ, tôi đi trước." Nói xong, liền quay người ly khai, nhưng lại bị một lực đạo kéo lại. Thẩm Diệp Mân quay đầu lại, đối diện với ánh mắt hơi bi thương của Tiêu Nhược Thiên. "Được rồi, chúng tôi sẽ ở nhà của chị. Dù sao chị cũng quen thuộc nơi đây, hôm nào, còn có thể nhờ chị làm hướng dẫn viên."
Thẩm Diệp Mân nghe xong lời nói của Tiêu Nhược Thiên, liền ôn nhu cười cười, cái nụ cười kia hàm chứa biết bao mập mờ. Dạ Vi lạnh lùng nhìn Thẩm Diệp Mân, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh thường. Thẩm Diệp Mân, chị vẫn như trước đây, tạo ra một giấc mộng hoàn mỹ, rồi lại tự tay đem giấc mộng ấy đi xé nát. Đem giấc mộng mỹ hảo của người khác đánh vỡ, lại còn muốn tại trước mặt người kia rắc mảnh vỡ khắp nơi. Thẩm Diệp Mân, chị quả nhiên là ác ma.
Thẩm Diệp Mân gọi một cú điện thoại, cũng không lâu lắm, liền một lão nhân khuôn mặt hiền lành lái chiếc xe Lincoln dài tới. Chỉ thấy lão nhân kia đi xuống, cung kính chào Thẩm Diệp Mân, sau đó đặc biệt tự tay thay Thẩm Diệp Mân mở cửa xe, đối với đám người của Tiêu Nhược Thiên hắn vẫn trước sau duy trì một nụ cười.
Mấy người ngồi mặt đối mặt, nhìn nhau không nói chuyện. Mộ Kiệt cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, Diệp Nhiễm phối hợp loay hoay lấy trong tay điện thoại, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía Mộ Kiệt. Hoa tỷ cùng Dạ Vi quay đầu ra cửa sổ nhìn phong cảnh, ngẫu nhiên cười vài tiếng. Mà Thẩm Diệp Mân không e dè nhìn Tiêu Nhược Thiên, có thể nói là lộ liễu nhìn chằm chằm, làm cho Tiêu Nhược Thiên không biết làm thế nào. Cơ hồ là vô thức nhìn Mộ Kiệt ngồi bên cạnh mình.
Tay của Mộ Kiệt để trong túi áo khoát siết chặt, đầu cuối tới mức thấp nhất, làm cho người khác không thể nhìn thấy được biểu lộ của nàng. Tiêu Nhược Thiên nhìn bên mặt hoàn mỹ của Mộ Kiệt, khuôn mặt tái nhợt cuối cùng cũng đã có tý huyết sắc, không uổng công Tiêu Nhược Thiên ngày qua ngày bồi dưỡng. Mộ Kiệt ngay lúc nghe được Tiêu Nhược Thiên đáp ứng ở nhà Thẩm Diệp Mân, trong lòng nháy mắt quặn đau. Sau đó liền cảm giác có một tảng đá lớn đặt ở ngực, cơ hồ khiến nàng không thở nổi. Mộ Kiệt biết rõ, đó được gọi là ghen. Nàng chưa từng nghĩ tới, mình cũng có một ngày giống như những tiểu nữ sinh, tranh giành người yêu. Duy nhất có thể để xác định chính là, nàng chán ghét loại cảm giác này, loại cảm giác lo được lo mất.
Tiêu Nhược Thiên không có phát hiện ra Mộ Kiệt khác thường, trái lại Diệp Nhiễm, nàng sớm đã phát hiện Mộ Kiệt sa sút. Từ lúc Thẩm Diệp Mân nói chuyện. Bởi vì ánh mắt Diệp Nhiễm vĩnh viễn dừng lại trên người Mộ Kiệt, hơn nữa nàng là một người rất chu đáo, nếu như có cuộc bình chọn người yêu tốt nhất, nàng nhất định là hạng nhất, có một không hai. Nữ nhân như vậy, vĩnh viễn chỉ biết nghĩ đến người khác, sau đó mới nghĩ đến mình. Chính như lúc trước, Diệp Nhiễm không có Tiêu Nhược Thiên cạnh tranh, mà lựa chọn tự động rút lui. Nàng biết rõ, chỉ cần Mộ Kiệt khoái hoạt, thì đối với mình như thế cũng đủ rồi.
Nhưng là, tại Thẩm Diệp Mân xuất hiện về sau, tâm Diệp Nhiễm xuất hiện chấn động dị thường. Từ lúc Tiêu Nhược Thiên cùng Thẩm Diệp Mân nói chuyện với nhau, không khó nhìn ra hai người từng là người yêu của nhau. Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, không nên để ý quá đến chuyện quá khú. Nhưng mà, để quá khứ ảnh hưởng, thì cho dù là một người bình tĩnh như Mộ Kiệt, cũng đều lo lắng, vậy thì chứng minh, cái chuyện quá khứ này, thật không đơn giản.
Cứ như vậy, một đường trầm mặc thẳng đến nhà Thẩm Diệp Mân, nói là nhà, thì ủy khuất cho Thẩm Diệp Mân quá. Nhà, không, nói là một cái công viên cũng không đủ. Đầu tiên, tiến nhập vào một đường cái dài, ngoại trừ xe của Thẩm Diệp Mân, hoàn toàn không có xe khác, có thể nghĩ, đây là tiến vào lãnh địa tư nhân. Lập tức cỗ xe tiến nhập vào một cái cửa sắt, nhập môn về sau, chung quanh chính là rừng rậm. Xa xa có thể thấy được con đường uốn lượn, cùng đỉnh nóc nhà.
Cho dù là Dạ Vi sớm biết Thẩm Diệp Mân, cũng không khỏi im bặt. Nàng biết rõ Thẩm Diệp Mân rất giàu, nhưng không nghĩ tới Thẩm Diệp Mân sẽ giàu như vậy. Chứng kiến biệt thự xa hoa như thế, ai lại sẽ nghĩ tới, sau lưng cái hoa lệ này, là tốn biết bao máu huyết mà nên? Nơi này, rất hiển nhiên là nhà của Thẩm Diệp Mân, mà đến cả Dạ Vi cũng chưa từng tới. Hoa tỷ cũng không khỏi nhìn vào hai mắt của Thẩm Diệp Mân, một nữ nhân gầy yếu, sao có thể làm ra được như thế?
Người trên xe, ngoại trừ Mộ Kiệt, đều ngắm nhìn cái được gọi là... nhà này. Thẩm Diệp Mân mỉm cười nhìn người ngoại lệ duy nhất này. Mộ Kiệt vẫn như cũ cúi đầu, không thể nhìn ra được biểu lộ của khuôn mặt, nhưng là nàng vẫn có thể dễ dàng phát giác được ánh mắt của Thẩm Diệp Mân. Tiền, đối với Mộ Kiệt mà nói, căn bản không là gì cả, mà hiện tại chiếm cứ trong đầu nàng, chính là lúc Tiêu Nhược Thiên nghe được hoàn cảnh gia đình của Thẩm Diệp Mân, cái biểu lộ đau lòng kia, còn cái ngữ khí ân cần hỏi han, tất cả tất cả, làm cho đầu Mộ Kiệt đau như muốn nổ tung, trong nội tâm không ngừng tự nói, chuyến đi Pháp lần này, không hoàn mỹ như mình nghĩ.
Trải qua 10 phút đi đường, cuối cùng cũng đến cái được gọi là cửa ra vào nhà. Mấy người đều không thể chờ đợi được xuống xe, lớn đến nỗi không thể được gọi là nhà nữa rồi, cũng không khỏi hít vào một hơi. Diệp Nhiễm nheo mắt dò xét ngôi nhà. Phòng khách trang trí theo kiểu Pháp, nóc nhà hình tam giác, tường màu nâu đỏ. Trước của ra vào được phủ bởi một thảm cây xanh, chung quanh là những bông hoa kiều diễm.
Thẩm Diệp Mân cười cười, đưa mọi người tiến vào nhà, Mộ Kiệt cũng theo sau vào, tuy mắt nhìn ở phía trước, nhưng ánh mắt trống rỗng, trạng thái không rõ ràng. Trong nhà dùng màu trắng cùng vàng nhạt làm chủ đạo, nhà tổng cộng có ba tầng. Mỗi tầng đều có vô số gian phòng, Thẩm Diệp Mân để người hầu đem hành lý của bọn họ vào phòng. Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên ở cùng một gian, Dạ Vi cùng Hoa tỷ một gian, Diệp Nhiễm một mình một gian, đều an bài tại lầu ba, Thẩm Diệp Mân một mình ở tại lầu hai.