Mọi người thu thập hành lý xong, Thẩm Diệp Mân mời các nàng đi tham quan xung quanh. Mộ Kiệt nói hơi mệt, liền một mình ở lại gian phòng, Tiêu Nhược Thiên biết rõ thân thể Mộ Kiệt không tốt, cũng không nói thêm gì nhiều, liền cùng mọi người đi với Thẩm Diệp Mân.
Mộ Kiệt cỡi áo ngoài, chỉ mặc một cái áo ba lỗ sát người nằm trên giường. Lại nghĩ tới lúc Tiêu Nhược Thiên đối mặt với Thẩm Diệp Mân, cái biểu lộ đau lòng, không thể nói là giả dối. Dù cho trước khi thấy rất nhiều bạn gái cũ của Tiêu Nhược Thiên, nhưng cũng không đau như thấy Thẩm Diệp Mân. Mộ Kiệt vô số lần muốn hỏi chuyện của Tiêu Nhược Thiên cùng Thẩm Diệp Mân, nhưng rồi không cách nào mở miệng. Nàng sợ mình nghe lại càng thêm đau lòng, càng sợ làm Tiêu Nhược Thiên nhớ lại những điều không vui trước kia.
Tôi một mực đang đợi, đợi em ngày nào đó thẳng thắng với tôi —— Tiêu Nhược Thiên, Mộ Kiệt.
Mộ Thiên theo đuổi không tha, "Giản" lại có ý đồ không rõ, trong thân thể còn lưu lại độc tố, lại còn lúc nào cũng phải đề phòng sát thủ tập kích. Rồi cả mối quan hệ mập mờ hôm nay của Thẩm Diệp Mân cùng Tiêu Nhược Thiên, tất cả đều đặt trong ngực Mộ Kiệt, làm cho nàng thở không nổi. Theo thói quen từ trong túi quần lấy ra một bao thuốc lá, im lặng nằm trên giường rít từng hơi.
Từ trong lớp khói mỏng, nhìn quanh căn phòng. Tuy bên ngoài trang hoàng ấm áp dị thường, nhưng vẫn làm cho Mộ Kiệt cảm thấy lạ lẫm. Có lẽ là bởi vì hoàn cảnh nơi này, có lẽ là do chủ nhân nơi này. Từ nhỏ mất đi cha mẹ đã là một đả kích lớn, về sau còn trải qua kinh nghiệm đau đớn, đối mặt với số phận vô cùng u ám, ở giữa cái sống và chết của người với người. Làm cho Mộ Kiệt đối với bất cứ người nào cũng không tin tưởng, bề ngoài lạnh lùng cũng chỉ là để bảo vệ mình. Đừng tưởng rằng Mộ Kiệt là một người máu lạnh, kỳ thật nàng rất mềm yếu. Không yêu thì thôi, đã yêu thì là yêu nhất, hai chủng cực đoan, không có lựa chọn, chỉ có duy nhất, chính là Mộ Kiệt.
Đem điếu thuốc thứ 5 đặt vào gạt tàn, đang chuẩn bị đốt thêm điếu tiếp theo, thì cửa phòng mở ra. Mộ Kiệt vẫn bảo trì động tác châm thuốc nhìn xem người vào phòng. Khi nhìn thấy mặt, tiếp tục đánh lửa, sau đó rít lấy một hơi.
Diệp Nhiễm nhìn cả phòng đều là khói thuốc, nhìn lại những mẫu đầu thuốc lá trong gạt tàn. Nhíu mày, đi nhanh đến trước, giựt điếu thiếu trong tay đã bị Mộ Kiệt rít lấy một nửa.
"Tại sao lại tự tra tấn mình?" Diệp Nhiễm hỏi.
Mộ Kiệt ngẩng đầu sững sờ nhìn xem Diệp Nhiễm, trong mắt tràn đầy khó hiểu. "Tôi không có gì, chỉ là mệt mỏi mà thôi." Nói xong, tiếp tục đốt một điếu thuốc khác. Diệp Nhiễm không chút do dự cướp đi bao thuốc trong tay Mộ Kiệt, kể cả cái bật lửa, cùng lúc ném ra ngoài cửa sổ.
"Chị làm cái gì thế?" Ánh mắt Mộ Kiệt dần dần âm lãnh, sắc mặt càng thêm khó coi. Nàng tựa vào đầu giường, ngửa đầu nhin Diệp Nhiễm. Ánh mắt lạnh lẽo, làm cho Diệp Nhiễm hơi run lên một cái. Cho dù mình là từ trên cao nhìn xuống, nhưng vẫn bị tràn khí của nàng tỏa ra áp chế.
"Tiểu Kiệt, tôi hi vọng em có thể nghe lời khuyên của tôi, về sau đừng hút nhiều thuốc lá, như vậy đối với thân thể của em không tốt." Nói xong chứng kiến khuôn mặt không chút biểu tình của Mộ Kiệt, Diệp Nhiễm lại tiếp: "Tôi không biết em cùng Tiêu Nhược Thiên xảy ra vấn đề gì, tôi không muốn quản, tôi cũng không cần biết, nhưng là hy vọng em đừng tự ngược đãi chính mình." Diệp Nhiễm nói xong, nắm lấy tay của Mộ Kiệt đặt lên lồng ngực mình.
Động tác bất ngờ của Diệp Nhiễm, làm cho Mộ Kiệt mở to mắt. "Tiểu Kiệt, thấy em như vậy, tại đây, rất đau. Tôi thà rằng em vẫn là Mộ Kiệt lạnh lùng như lúc xưa, không cảm tình, không lo lắng, trong mắt chỉ có báo thù, cũng không muốn em hành hạ mình như thế này!" Mộ Kiệt thấy hốc mắt của Diệp Nhiễm đỏ lên, cảm nhận được tiếng tim đập. Mộ Kiệt, cô tại sao lại để cho nữ nhân này vì cô mà khổ sở? Cô có quyền gì mà làm nàng khóc? Mộ Kiệt rút tay ra, xoa bả vai Diệp Nhiễm. Nhẹ giọng nói: "Được rồi, tôi đáp ứng chị, được chứ? Tôi về sau sẽ không hút thuốc lá nữa, được không?"
Lần đầu cảm thụ được sự ôn nhu của Mộ Kiệt, làm cho Diệp Nhiễm thụ sủng nhược kinh, mặt cũng không tự giác mà nóng lên. Có lẽ là cảm giác được tư thế của mình quá mập mờ, Mộ Kiệt thu tay về, dựa lại vào đầu giường. "Diệp Nhiễm, sự tình đều xử lý tốt chưa?" Đột nhiên nói một lời như vậy, có lẽ người khác không hiểu. Như với Diệp Nhiễm một người ở bên cạnh Mộ Kiệt từ nhỏ đến lớn, thì đã là cực kỳ quen thuộc rồi.
"Triển lãm tranh lần trước, người của Lý thúc thương tổn tương đối ít. Về phần sát thủ, có thể xác định là do Mộ Thiên phái tới. Mặt khác, 3 người biến dị kia..." Diệp Nhiễm khi nói đến người biến dị, dừng một chút, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào Mộ Kiệt, sau đó mới tiếp tục mở miệng. "Về phần người biến dị, tôi đã cho người thăm dò rồi, sơ bộ có thể xác định, là Mộ Thiên chế tạo ra loại người biến dị này, nhưng số lượng thì không rõ."
"Diệp Nhiễm... Tôi..." Diệp Nhiễm thấy Mộ Kiệt muốn nói lại thôi, nàng cũng biết là chuyện gì, hai người cứ như vậy, tôi một lời chị một câu, độ ăn ý không phải bàn cãi. "Yên tâm, chúng ta đã xét nghiệm qua, đúng là trong máu em có lưu lại một ít độc tố, nhưng cũng không phải biến thành quái vật như 3 người kia. Nhưng em phải chú ý, loại độc tố này, sẽ ở lúc cảm xúc của em vô cùng kích động mà bộc phát, khi đó, em sẽ không khống chế được."
Mộ Kiệt không nói một lời, yên tĩnh trầm tư. Hai người trong phòng thảo luận việc báo thù, không chút chú ý đến một bóng đen ở cửa. "Diệp Nhiễm, về người cảnh sát giết chết mẹ tôi... " Diệp Nhiễm nghe vậy ngẩn người, sau đó như có điều suy nghĩ nhìn Mộ Kiệt.
"Mộ Kiệt, em... Em chẳng lẽ vẫn muốn tìm người cảnh sát kia sao?"
"Ân, tuy hắn lúc đó đã cứu tôi, nhưng dù sao cũng là hắn bắn chết mẹ tôi, đây là sự thật không thể xóa nhòa không phải sao?" Có lẽ, lúc ấy tôi nên bị mẹ bắn chết, nếu như hắn cũng không bắn chết mẹ tôi để cứu tôi. Tôi cũng không phải sống trên cái thế giới này, giết hại nhiều người như vậy, càng không phải nhận lấy sự thống khổ như thế này.
"Là thật, bất quá..."
"Diệp Nhiễm!" Lời Diệp Nhiễm chưa nói xong, cứ thế mà bị Mộ Kiệt đánh gãy.
"Mặc kệ hắn là người nào, tôi nhất định phải giết hắn."
Diệp Nhiễm nhìn hai mắt Mộ Kiệt trở nên đem thẫm lại, trống rỗng đến đáng sợ, tựa như một con xà chuẩn bị xuất kích, tràn đầy nguy hiểm. Mộ Kiệt như thế này, giống như năm đó vậy. Một tiểu hài tử mới 4,5 tuổi bị mất đi cha mẹ, không khóc, không nháo, không sợ hãi. Toàn thân tản ra hận ý, hận ai? Hận người cảnh sát kia? Hay là Mộ Thiên? Hay là tự hận chính mình?
Diệp Nhiễm thở dài, nàng đã muốn báo thù, thì chính mình giúp nàng là được rồi không phải sao? Mặc kệ tương lai là sống hay chết, là thiên đường hay địa ngục, mình cũng đều phụng bồi đến cùng. "Người cảnh sát kia tôi vẫn cho điều tra, sự kiện năm đó nhất định công lao không nhỏ, nên người đó có thể là quan chức cấp cao." Ánh mắt Mộ Kiệt dần dần khôi phục lại bình thường, nhưng vẫn là ngốc trệ nhìn thẳng phía trước. Nhìn giống như tựa hồ không nghe Diệp Nhiễm nói chuyện.
"Chỉ là một cảnh sát thôi, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được."
"Ân."
Sự tình nói xong, hai người lập tức im lặng, so với trước kia ở chung, tình hình hiện giờ đúng là có chút xấu hổ. Đang lúc có ý định ra ngoài, thì Mộ Kiệt chủ động phá vỡ cục diện bế tắc. "Diệp Nhiễm... cám ơn chị." Nghe được hai chữ cảm ơn này, Diệp Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy tia kinh ngạc. Cũng không phải là vì Mộ Kiệt không cảm ơn. Trước kia, mỗi lần Diệp Nhiễm trợ giúp Mộ Kiệt, Mộ Kiệt đều chân thành hướng Diệp Nhiễm nói lời cảm ơn.
Hai người từ nhỏ ở chung một chỗ, bảo hoàn toàn không cần đối phương trợ giúp, là không có khả năng. Diệp Nhiễm lớn hơn Mộ Kiệt vài tuổi, năng lực tự gánh vác của Mộ Kiệt cũng không phải chênh lệch nhiều. Diệp Nhiễm thường xuyên đảm nhiệm vai trò của một người chị lớn, thời thời khắc khắc chiếu cố Mộ Kiệt. Lúc Mộ Kiệt bị thương, Diệp Nhiễm phụ trách chiếu cố nàng. Lúc Mộ Kiệt tham gia nhiệm vụ, Diệp Nhiễm vẫn luôn là người đứng sau lưng Mộ Kiệt. Lúc Mộ Kiệt trốn ở nơi hẻo lánh mà khóc, Diệp Nhiễm cũng trốn ở một bên lặng yên cùng nàng. Thậm chí lần kinh nguyệt đầu tiên của Mộ Kiệt, cũng là Diệp Nhiễm giúp nàng mua băng vệ sinh.
Hai nữ hài tử cùng nhau lớn lên, tại lúc thời điểm nguy hiểm lại 1 lần nữa cùng nhau chạy trốn. Luôn giúp đỡ lẫn nhau, Mộ Kiệt đối với Diệp Nhiễm là đã từng nói qua vô số lời cảm ơn. Nhưng vì báo thù mà cảm ơn, đây là lần đầu tiên. Chỉ hai chữ cảm ơn đơn giản, nhưng lại làm cho trong nội tâm Diệp Nhiễm ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an, nhưng bất an ở chỗ nào thì không biết. Nàng hi vọng Mộ Kiệt chỉ là vì thuận miệng mà nói, không phải xuất phát từ chân tâm.
Diệp Nhiễm nhìn ra phía ngoài, thầm nghĩ Thẩm Diệp Mân các nàng cũng đã trở về rồi. Liền xoay người rời đi, dù sao, tình cảm của mình, nếu đứng trong phòng Mộ Kiệt thì nhạy cảm quá mức.
Diệp Nhiễm vừa ra khỏi cửa, liền thấy Tiêu Nhược Thiên, Hoa tỷ, Dạ Vi ba người kích động trở về. Diệp Nhiễm hướng các nàng cười. rồi tiến đi tới phòng của mình. Phòng của mấy người đều liên tiếp nhau, Diệp Nhiễm ở bên trái, Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên ở giữa, Hoa tỷ cùng Dạ Vi ở bên phải.
Tiêu Nhược Thiên thấy Diệp Nhiễm từ phòng Mộ Kiệt đi ra, tựa hồ một chút cũng không kinh ngạc, cũng không phải bộ dạng ăn dấm chua mà làm bậy, chỉ là lẳng lặng nhìn Diệp Nhiễm. Hoa tỷ trêu chọc: "Tiêu đại cảnh sát của tôi đúng là lớn rồi a? Nội bộ mâu thuẫn mà vẫn có thể bình tĩnh, đã học được cách không ăn giấm chua sao? Hay là tức giận đến nỗi quên cả ghen a?" Sau đó lại hướng Diệp Nhiễm nói: "Diệp tiểu thư, cô lần sau cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện, cô nàng này mà nổi điên là đến tôi cũng không ngăn được đâu."
Một câu, không làm cho Tiêu Nhược Thiên căm tức, ngược lại làm Diệp Nhiễm hết sức khó xử. Trong lời nói kia có hàm ý, không phải ý nói mình là đi câu dẫn người khác sao?
Diệp Nhiễm vì để tránh xấu hổ, vội vàng tiến vào phòng mình. Để lại Tiêu Nhược Thiên ba người hai mặt nhìn nhau. Hoa tỷ mỉm cười nhìn bóng lưng chuồn lẹ của Diệp Nhiễm, cảm thấy dị thường thoải mái. Hoa tỷ cũng không phải là một người cay nghiệt, càng không phải yêu tinh chuyên làm nhiễu lòng người, nhưng là mỗi lần chứng kiến một mảnh tâm tình của Diệp Nhiễm dành cho Mộ Kiệt, trong nội tâm luôn cảm thấy không thoải mái, giống như là định dán mũi, nhưng nào ngờ dán phải miệng, cái loại cảm giác này chỉ có hai chữ —— khó chịu!
Tiêu Nhược Thiên vào trong phòng, liền ngửi được mùi thuốc lá. Nàng nhanh nhíu mày, đi về phía phóng ngủ. Thấy Mộ Kiệt yên tĩnh nằm ở trên giường, mắt khép hờ. Lông mi dài nhỏ phủ trên mi mắt, làm cho người khác không nhịn được muốn hôn lên. Người tốt đẹp như vậy, cùng với một người giống như ác ma kia, đến cùng có phải là một người?
Tiêu Nhược Thiên cuối xuống, hôn lên đôi mắt đang khép hờ của Mộ Kiệt. Kỳ thật trong phòng cách âm quả không tệ, nhưng là những gì Hoa tỷ vừa rồi nói, Mộ Kiệt vẫn là nghe được một chữ cũng không sót. Dù sao một người đứng trước của phòng mình nói chuyện, thì em không muốn nghe cũng là chuyện khó. Nàng có chút ngạc nhiên với phản ứng của Tiêu Nhược Thiên, nếu là bình thường, người này sớm đã nhảy dựng lên. Hôm nay, lại bình tĩnh lạ thường. Là vì Thẩm Diệp Mân sao? Phải hay không vì nàng, mà em không để ý ta nữa?
Cảm giác được bờ môi ấm áp của Tiêu Nhược Thiên áp lên mắt mình, Mộ Kiệt vô thức mở ra. Nhìn khuôn mặt phóng đại của Tiêu Nhược Thiên trước mắt, chỉ cảm thấy trong lòng mình không ngừng có dòng nước ấm chảy qua, chạm vào trái tim đã yêu lấy Tiêu Nhược Thiên. Mộ Kiệt ôm Tiêu Nhược Thiên, cách một lớp áo vuốt lấy lưng Tiêu Nhược Thiên.
Có lẽ là mới vừa đi tham quan sân vườn, trên người Tiêu Nhược Thiên, tản ra một cỗ tươi mát của cây xanh, một mùi vị thuộc về thiên nhiên. Mộ Kiệt vùi đầu vào cổ Tiêu Nhược Thiên, tham lam ngửi lấy. Tiêu Nhược Thiên thuận thế nằm trên người Mộ Kiệt, hôn lên môi Mộ Kiệt. Trong miệng Mộ Kiệt vẫn còn lưu lại một ít hương vị thuốc lá, một mùi bạc hà nhàn nhạt, tựa như độc dược đồng dạng, làm cho Tiêu Nhược Thiên mê muội trong miệng nỉ non lấy: "Làm sao vậy? Chỉ mới một chút đã nhớ em rồi a?"
Hai người hôn đến quên mình, nhiệt độ cơ thể theo thế mà cũng không ngừng tăng lên, tay Tiêu Nhược Thiên đã vào tới bên trong quần áo của Mộ Kiệt, bất chấp vuốt ve lấy phần bụng phẳng lỳ của Mộ Kiệt. Người hầu dưới lầu không chỉ một lần hô mời các nàng xuống ăn cơm, đều bị hai người làm ngơ bỏ qua. Cuối cùng, Mộ Kiệt vẫn là bảo trì được một tia lý trí, có lẽ là do ghen đang tác quái. Nàng đẩy tay Tiêu Nhược Thiên đang sờ nắn ngực mình, sửa sang lại quần áo, liền đi ra cửa, chỉ vứt lại một câu: "Đi ăn cơm!"
Tiêu Nhược Thiên sững sờ nhìn theo bóng lưng của Mộ Kiệt, rồi nhìn lại cái áo khoác của Mộ Kiệt trên ghế. Ma xui quỷ khiến liền tiến tới, chạm vào lớp áo khoác. Lập tức cảm thấy được một vật gì đó, tay Tiêu Nhược Thiên run nhè nhẹ, móc ra cái vật màu đen kia —— súng.