Yêu Chỉ Cần Ta Và Ngươi

Chương 61: Rung động




Lúc máy bay hạ cánh, đã là hơn 10 giờ tối, Mộ Kiệt, Diệp Nhiễm, Tiêu Nhược Thiên ba người cùng nhau trở về nhà của Tiêu Nhược Thiên, Hoa tỷ cùng Dạ Vi cũng trở về tổ ấm ân ái trước giờ, Thẩm Diệp Mân gọi người đưa nàng tới ngôi nhà mới vừa mua ở Thành phố A. Một đoàn người, mỗi người một ngã, chuyến du lịch, tựa như mộng, còn lúc này, là một cái kết hoàn hảo.
Diệp Nhiễm đi theo sau Mộ Kiệt hai người các nàng Tiêu Nhược Thiên, nhìn bộ thân mật khăn khít của hai người. Tựa như cái thế giới này chỉ có hai nàng, còn mình, chỉ là một kẻ dư thừa. Đến nhà, Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên liền tiến vào phòng, Diệp Nhiễm cũng trở về giang phòng khách của mình, nàng im lặng ngồi ở trên giường, cầm trên tay quyển tạp chí nhà đất, bây giờ, phải thật buông tay a.
Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên cùng nhau tắm rửa, cùng nhau nằm thẳng trên giường, Tiêu Nhược Thiên không chút do dự lại một lần nữa đặt trên người Mộ Kiệt, Mộ Kiệt hiện lúc này đã vô lực không muốn cùng tên sắc lang vô lại dây dưa, trong lòng cũng chỉ biết thở dài bất đắc dĩ. "Em muốn làm gì vậy?" Kỳ thật câu này đúng là hỏi như không hỏi.
Cái ý đồ của tên Tiêu sắc lang kia, từ lúc vừa bước vào phòng tắm đã biểu hiện rõ ràng. Ống kính quay ngược lại lúc nãy! Vừa rồi lúc Mộ Kiệt trong phòng tắm vừa mới cởi xong quần áo, một chân vừa bước vào trong bồn tắm, phía sau cánh cửa không hề báo hiệu mở ra. Mộ Kiệt đối với sự tình này sớm đã tập thành thói quen, trước kia còn có thể ra sức chống cự, nhưng là nhiều lần, cũng tập thành thói quen. Mộ Kiệt biết rõ, cho dù mình có khóa cửa, thì người kia cũng sẽ tìm chìa khóa mà mở ra, cho nên không khóa còn tốt hơn.
Vốn tưởng rằng hôm nay ai cũng mệt ngất ngư, người kia cũng hẳn là không còn tinh lực để làm, kết quả, mơ tưởng với sự thật hoàn toàn tương phản. Tiêu Nhược Thiên trần truồng chen vào phòng tắm, đúng là không biết xấu hổ, để cho Mộ Kiệt thật sự bội phục đến rạp đầu xuống đất. Thế cho nên quên mất động tác bây giờ của mình rất gợi chọc người khác.
Mộ Kiệt một chân bước vào bồn tắm, một chân để bên ngoài, khiến cho chỗ tư mật giữa hai chân bạo lộ không thể nghi ngờ, trên người không một mảnh vải che thân, lại thêm trên người đầy những vết ấn ký đỏ tươi, càng làm cho người ta có một loại cảm giác muốn bất chấp mọi thứ mà khi dễ. Tiêu Nhược Thiên lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, một cái nghiêng về phía trước, liền ôm Mộ Kiệt, tay càng trực tiếp hơn xoa lên chỗ tư mật của Mộ Kiệt, như có như không vuốt ve. . 𝘛гa𝒏g gì 𝘮à hay hay 𝙩hế ⩶ 𝘛г𝑼𝘮𝘛 гuyệ𝒏.v𝒏 ⩶
Mộ Kiệt nhanh đỏ mặt, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân ngay lúc đó như bị rút đi, hờn dỗi một tiếng buông mình ngã vào trong ngực Tiêu Nhược Thiên. Nói chung, mọi chuyện cũng chỉ do mỗi mình Tiêu Nhược Thiên tự huyễn.Thực tế là... Mộ Kiệt mặt lạnh nhìn xem một loạt cử động của Tiêu Nhược Thiên, còn có cái khiêu khích kia. Tuy là ở dưới hạ thân đã truyền đến cảm giác có chút động tình, nhưng vẫn là lý trí vẫn chiếm cứ trong đầu Mộ Kiệt.
Mộ Kiệt không để ý tới cái tay đang làm càn kia của Tiêu Nhược Thiên, trực tiếp đẩy Tiêu Nhược Thiên ra, xoay người đi vào bồn tắm lớn. Tiêu Nhược Thiên từ trong tưởng tượng bị đẩy ra thực tế phũ phàng, đến lúc lấy lại được tinh thần, Mộ Kiệt đã trở lại như thường, đang cực kỳ bình tĩnh tắm trong bồn tấm đầy bọt xà phòng.
Tiêu Nhược Thiên bĩu môi, nhìn chằm chằm vào cánh tay thinh thoảng lộ ra của Mộ Kiệt mà nuốt nước bọt, một chân tiến lên, tiến vào bồn tắm. Có một số chuyện, Tiêu Nhược Thiên luôn là tính toán trước, ví như cái giường bự siêu cấp, hay là cái bồn tắm có thể dễ dàng chứa được hai người, tuy những thứ đó đều phản ánh cái sinh hoạt thối nát của Tiêu Nhược Thiên, nhưng nhìn chung là cũng rất tiện lợi.
Tiêu Nhược Thiên ngồi ở sau lưng Mộ Kiệt, làm cho Mộ Kiệt dựa vào người mình. Cảm thụ sức nặng áp trên người mình, trong nội tâm Tiêu Nhược Thiên dần dâng lên cảm giác thỏa mãn. Tay không tự chủ được vuốt ve lưng Mộ Kiệt, vuốt tới những vết sẹo chỉ nhìn thôi cũng đã giật mình, những vết sẹo đầy hình dạng dữ tợn nằm trên chiếc lưng thon gầy thật tương phản, làm cho lòng Tiêu Nhược Thiên thật đau.
"Những vết thương này, nhất định rất đau sao?" Tiêu Nhược Thiên ôn nhu hỏi, trong tiếng nói ẩn ẩn lộ ra nức nở. Mộ Kiệt nhắm mắt lại, đem sức nặng toàn bộ đặt trên người Tiêu Nhược Thiên, cũng cảm thấy được sự đau lòng của Tiêu Nhược Thiên trong lời nói
"Không sao, cũng không đau lắm, tuy miệng vết thương khá lớn, nhưng cũng không phải là vết thương trí mạng."
Tiêu Nhược Thiên thân là cảnh sát, làm sao mà bị một câu lừa gạt an ủi của Mộ Kiệt lừa? Những miệng vết thương kia, để lưu lại những vết sẹo sâu như vậy, chắc chắn là rất đau. Chiều dài, độ sâu như thế này, sao có thể là không trí mạng? Nghĩ tới những năm tháng Mộ Kiệt phải chịu những thống khổ. Tiêu Nhược Thiên hận, hận những người cảnh sát kia, càng hận Mộ Thiên. Mộ Thiên, ông dám tổn thương nàng như vậy, tôi nhất định phải cho ông chết. Tiêu Nhược Thiên thầm nghĩ.
Vốn là chỉ cần nửa giờ là tắm rửa xong, nhưng vẫn là Tiêu Nhược Thiên ngoan cố kéo dài đến hơn một giờ. Mộ Kiệt vốn rất mệt mỏi muốn liền lên giường gặp Chu Công, nhưng là... nhìn cái kẻ đang áp trên người mình, ài... xem ra sáng mai, lại phải chịu đau lưng rồi.
Mộ Kiệt đã nhắm mắt lại, chuẩn bị chịu chết. Trên người lại bỗng nhiên mát lạnh, cảm giác được sức nặng áp trên người mình không còn, Mộ Kiệt chậm rãi mở mắt, đúng lúc thấy nụ cười xấu xa của Tiêu Nhược Thiên, nằm kế bên người mình. Mộ Kiệt thật sự là khó thể tin, chỉ lạnh lùng hỏi:
"Em? Buồn ngủ rồi a?" Tiêu Nhược Thiên nhìn bộ dạng ngốc ngốc của Mộ Kiệt, có nín cười, nhẹ nhàng ôm lấy thân người Mộ Kiệt. "Ân, ngủ, ngày mai em còn phải dậy sớm."
"Dậy sớm? Em muốn làm gì?" Mộ Kiệt khó hiểu hỏi.
"Đương nhiên là đi làm, chị cho rằng em giống chị vẽ ra mấy bức tranh trừu tượng khó hiểu, là có thể tùy tiện được mấy trăm vạn sao?"
"Em...quyết định?" Nét cười trên mặt Mộ Kiệt dần dần biến mất thay vào vào đó là thần sắc lo lắng.
"Ân, em đã đưa báo cáo phục chức, ngày mai em sẽ bắt đầu trở lại đi làm."
"Thiên Thiên...kỳ thật em..."
"Mộ Kiệt!" Tiêu Nhược Thiên đánh gãy lời nói của Mộ Kiệt, biểu lộ nghiêm túc nhìn nàng. "Kiệt, tin tưởng em, em phải giúp chị." Cho dù là một người lạnh lùng, thì đối với sự chân thành của người mình yêu, cũng không cách nào cự tuyệt. Huống chi người đã cùng mình sinh ly tử biệt hai lần. Mộ Kiệt chỉ gật đầu, không phản đối nữa. Tiêu Nhược Thiên ôm chầm cái thân thể có chút lạnh của Mộ Kiệt, nhẹ nhàng hôn lên trán, "Ngủ ngon."
Buổi sáng Mộ Kiệt tỉnh dậy, Tiêu Nhược Thiên vẫn còn ngủ. Mộ Kiệt nhẹ nhàng rời khỏi phòng, sợ đánh thức nàng. Vừa ra khỏi cửa phòng, liền thấy Diệp Nhiễm ngồi ở trên ghế salon nhìn mình chằm chằm. Mà ánh mắt Mộ Kiệt nhìn lướt qua liền nhìn thấy cái vali dưới chân Diệp Nhiễm.
"Diệp Nhiễm, chị..."
Diệp Nhiễm nhìn bộ dạng không biết làm sao của Mộ Kiệt, cái đau nhức trong nội tâm đã biến mất một phần. Xem ra em vẫn không phải là một điểm cũng không để ý đến tôi, chỉ cần, trong lòng em vẫn lưu cho tôi một vị trí nhỏ, như thế cũng tốt rồi.
"Tiểu Kiệt, tôi quyết định muốn chuyển đi."
Một câu, ngắn gọn rõ ràng, nhưng lại chứng minh Diệp Nhiễm nàng, không còn là Diệp Nhiễm trước kia nữa. Trước kia sống chỉ vì Mộ Kiệt, sống để yêu lấy nàng, đã mất. Giờ đây đã là một Diệp Nhiễm hoàn toàn mới, nàng sẽ là bằng hữu, chiến hữu, thậm chí là tỷ tỷ của nàng, chỉ duy nhất một thứ không có khả năng —— chính là người yêu.
Mộ Kiệt nhìn thấy ánh mắt kiên định mà buông bỏ của Diệp Nhiễm, khối đá đè nặng ở ngực, rốt cuộc cũng theo lời nói kia mà rơi xuống. Diệp Nhiễm, mình rốt cuộc cũng muốn trở về làm chính mình rồi ư? 23 năm mê luyến, 23 năm kính dâng, mình rốt cuộc cũng cảm thấy mệt mỏi. Như vậy, đối với mình thành tựu là tốt nhất a? Mộ Kiệt tiến lên trước, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể có chút gầy yếu của Diệp Nhiễm.
"Diệp Nhiễm, chị nhất định phải tình một người thật yêu chị..."
Cho dù là nữ nhân kiên cường, tự tay buông bỏ người mình yêu. Cái loại đau này, như thế nào lại nhẹ nhõm đây? Diệp Nhiễm gắt gao cắn lấy môi dưới, ngăn không cho nước mắt mình chảy ra. Bả vai run nhẹ, làm bại lộ cảm xúc lúc này của Diệp Nhiễm. Mộ Kiệt vuốt lưng trấn an Diệp Nhiễm. Diệp Nhiễm, chị nhất định phải hạnh phúc, chỉ là vì chính chị.
Diệp Nhiễm nhấc hành lý lên, không quay đầu lại. Mình khi bước ra khỏi cánh cửa này, nhất định sẽ biến thành một Diệp Nhiễm hoàn toàn mới, Mộ Kiệt, từ nay về sau, tôi đối với em, cũng chỉ có bằng hữu chi tình. Kéo hành lý xuống lầu, trời mới tờ mờ sáng, buổi sáng mùa hè, ngẫu nhiên cũng sẽ có sương sớm, Diệp Nhiễm đi trên con đường không một bóng người, tâm tình nhưng lại có những cảm xúc nói không nên lời, cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy trống rỗng.
Nhưng là...tiếp theo? Nên làm thế nào đây? Mình vẫn chưa tìm được phòng ở, như vậy đành phải mướn một phòng khách sạn, còn về sau... Diệp Nhiễm mãi suy nghĩ, không chút nào chú ý đến có một chiếc xe đang chạy chầm chậm phía sau mình. "Tin ——" Một hồi kèn chối tai vang lên, làm Diệp Nhiễm bị dọa giật cả mình.
Nhìn lại, chính là Hoa tỷ đang ngồi trên xe nhìn mình cười. Đối với Hoa tỷ, Diệp Nhiễm cũng không phải đặc biệt quen biết gì nàng, lần du lịch Pháp kia, hai người căn bản là không nói chuyện nhiều, tính đến cả lần triển lãm trong nước vừa rồi, thì cũng chỉ là vội vàng gặp qua một lần. Nhưng là sau cái lần du lịch ở Pháp, nàng luôn là dùng loại ánh mắt khó hiểu nhìn mình chằm chằm. Giống như mình chính là con mồi của nàng, vô luận là ai, bị biến trở thành con mồi thì sao có thể tự nhiên được a?
Diệp Nhiễm căn bản là không nghĩ đến cái hướng tình yêu kia, nàng biết rõ Hoa tỷ ưa thích nữ nhân, lại càng biết rõ Hoa tỷ cùng Dạ Vi kia chính là quan hệ người yêu. Bi thúc nhất là, Diệp Nhiễm một nữ nhân 30 tuổi vẫn chưa có một mối tình đầu kia chính là một thiếu nữ ngây thơ a! Diệp Nhiễm đã từng tự giễu cợt mình, đời này, chỉ thích qua Mộ Kiệt một người, chính mình còn không biết biểu đạt như thế nào, thì người kia đã có một người để dành cả đời. Cái này mới phát hiện, nguyên là chính mình yêu đơn phương còn không tính, nhiều nhất chỉ là thầm mến. Cũng có một ca khúc có lời giống như thế "Thủy chung không cảm tướng yêu nói ra miệng, đương nhiên không có tư cách đi cạnh tranh."
Xuất phát từ lễ phép, Diệp Nhiễm cho dù không quá chào đón Hoa tỷ, cũng lễ phép tiến lên chào hỏi. "Niếp tiểu thư, xin chào." Hoa tỷ trong xe, mỉm cười nhìn Diệp Nhiễm, kính râm che hơn phân nửa khuôn mặt, không ai biết, khi nàng nhìn thấy ánh mắt hàm chứa thâm tình của Diệp Nhiễm, làm cho trái tim kia như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hoa tỷ không biết vì sao, đêm qua cùng Dạ Vi trở về nhà, hai người liền rơi vào chiến tranh lạnh. Hai người từ lúc bắt đầu tới giờ, đây là lần đầu tiên phân phòng ngủ. Cho dù là cùng người yêu phân phòng ngủ, trong lòng Hoa tỷ vẫn luôn nghĩ, luôn nhớ, tất cả đều là Diệp Nhiễm. Thân ảnh của người nọ, luôn quanh quẩn trong đầu, không thể nào xóa đi được.
Sáng sớm hôm nay, Hoa tỷ thấy trên đầu giường để một tờ giấy. Nét chữ thật đẹp, nhìn ra đó chính là nét chữ của Dạ Vi. Trên giấy ghi, hai người đều cần thời gian yên tĩnh một chút, như vậy đối với nhau đều tốt hơn. Hoa tỷ chạy vào phòng của Dạ Vi, nhìn thấy gian phòng trống rỗng, quần áo trong tủ cũng đã không còn. Trong nội tâm không đau như tưởng tượng, trái lại như lỗ đen y hệt hư không.
Cứ như vậy ma xui quỷ khiến lái xe đến dưới nhà Tiêu Nhược Thiên. Cứ như vậy nhìn cái gian phòng thuộc về Diệp Nhiễm kia, ngẩn người, trong một buổi sáng... Hoa tỷ nhớ lại những chuyện trước kia với Dạ Vi, trong lòng chua xót, bỗng nhiên có loại cảm xúc muốn khóc. Nhưng là Hoa tỷ không cho phép mình yếu ớt như vậy khi xuất hiện ở chỗ này, có nén lại chua xót. Ngẫng đầu, liền thấy được một bên mặt cùng thân thể gầy yếu của người ngày đêm mình nghĩ đến.
Hoa tỷ sững sờ nhìn Diệp Nhiễm cầm theo rương hành lý đi ra, nhìn xem thân hình mảnh khảnh kia kéo lấy một rương đồ lớn, Hoa tỷ thật muốn xông lên giúp nàng. Nhưng là nàng đã ngừng lại, chỉ lái xe, im ắng theo sau người kia. Lúc sau, thấy lông mày người kia tựa hồ đang nhíu chặt lại, một bộ dạng đang tự vấn mình. Hoa tỷ không nhịn được nữa, tiếng kèn cuối cùng cũng vang lên. Thấy người kia nghi hoặc quay đầu lại nhìn, Hoa tỷ cơ hồ không áp chế được sự hưng phấn của mình.
"Niếp tiểu thư?" Diệp Nhiễm nhíu chặc mày, người này như thế nào lại phát ngốc rồi? Hôm nay thật đúng là ngày xui xẻo, vừa ra khỏi cửa liền đụng phải một người phiền toái. Hoa tỷ tự nhiên là nghe được cái không vui trong lời nói, vội vàng tháo kính râm trên mặt rồi xuống xe, không nói hai lời liền cầm lấy rương hành lý của Diệp Nhiễm rồi ném vào sau xe. Sau đó bộ mặt vui vẻ quay đầu nhìn lại Diệp Nhiễm.
Ánh mặt trời chiếu sáng ngay khuôn mặt Hoa tỷ, lại thêm màu vàng ánh kim của mái tóc bồng bềnh. Vậy mà lại làm cho Diệp Nhiễm trong nháy mắt sinh ra ảo giác, tựa hồ người trước mắt mình là thiên sứ được phái xuống, một thiên sứ cứu vớt mình. Nụ cười kia, thật là sáng chói, thậm chí có thể nói là tranh nhau phát sáng với ánh mặt trời. Diệp Nhiệm sững sờ nhìn khuôn mặt Hoa tỷ dưới ánh mặt trời, cứ như vậy, thất thần... [đã dính đòn rồi, khặc khặc].

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.