Yêu Chỉ Cần Ta Và Ngươi

Chương 63: Mộ Thiên đáng thương




Lão giả ngồi ở trên ghế sô pha một mực hiền lành nhìn Mộ Kiệt cười. Kỳ thật theo Mộ Kiệt vừa tiến đến, hắn cũng đã đem nàng toàn thân cao thấp dò xét mấy lần. Nữ hài hơn 20 tuổi này tại lúc đối mặt với chính mình, còn có thẻ biểu hiện ra vẻ thong dong cùng trấn định.Nhưng chỉ bằng vào điểm này, đã chứng minh nàng không giống người thường.
Người này, có can đảm mà người khác không có, chỉ bằng vào việc nàng dám uống trà trên bàn là có thể nhìn ra. Thử hỏi có mấy người dám ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, không chút do dự mà uống trà của sát thủ giết người không chớp mắt? Lão giả ra hiệu mấy người Bạch Phong ngồi xuống, lúc này mới chậm chạp mở miệng:
"Mộ tiểu thư, cô vẫn khỏe"
Mộ Kiệt nhìn bàn tay duỗi ra trước mặt, đối với việc cực không muốn tiếp xúc với người lạ của nàng, không thể nghi ngờ la một nan đề. Nhưng là đối phương so với mình lớn tuổi hơn rất nhiều, hơn nữa tạm thời không biết hắn thân phận gì, vì vậy dù nàng không muốn, cũng chỉ cho có vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm thoáng một cáí.
Đang ngồi cũng không phải bình thường người, tất cả mọi người đều nhìn ra khi Mộ Kiệt bắt tay, lông mày có chút nhíu chặt. Đối với lần đầu tiên bắt tay đối phương mà nói, đích thật là một hành động thập phần không lễ phép. Thậm chí có vài hắc y nam tử đã chạm đến súng vắt bên hông, đối với bọn họ mà nói, vũ nhục người đang ngồi trên ghế sofa, chẳng khác nào đánh vào mặt bọn hắn.
Lão giả cũng nhìn ra phản ứng của Mộ Kiệt chính là cùng những người khác bất đồng. Hắn cũng không thấy Mộ Kiệt thất lễ, trái lại càng thêm thưởng thức tiểu cô nương hơn 20 tuổi này. Tiểu Vân a? Ngươi như thế nào lại sinh ra một người con gái như thế này? Lão giả nhìn xem khuôn mặt của Mộ Kiệt cùng Lý Vân có chút tương tự, lại phảng phất nhớ tới năm đó. Cái kia quãng thời gian vô tư vô lự, đối với mình hiện giờ, có lẽ là một loại hy vọng xa vời?
Cảm giác chính mình thất thố, lão giả lập tức điều chỉnh trở lại, hắn vung tay lên, để những người không có phận sự đều lui ra ngoài, mới mở miệng nói lên chính sự:
"Mộ tiểu thư, có lẽ cô đã biết rõ ta tìm cô là muốn nói đến việc gì? " Lão giả chậm rãi nói, ngữ khí trở nên nghiêm túc. Mô Kiệt đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng gật đầu " Ân".
"Mộ tiểu thư đã minh bạch, ta đây cũng không nói thêm lời, mục đích của cô và ta giống nhau, lại có chung kẻ thù, ta thật cao hứng khi có thể cùng cô hợp tác. Ta tin tưởng, mẹ cô tại đại hạ biết được cũng sẽ thật cao hứng đây"
Mộ Kiệt nghe người đối diện nhắc đến mẹ của mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn chằm chằm lão nhân trước mặt, từ trong kẽ răng thốt ra mấy chữ
"Ông...nhận thức mẫu thân của tôi?"
"Ha ha" lão giả nghe xong lời Mộ Kiệt, thoải mái cười cười "Đâu chỉ là nhận thức, hai người chúng tôi còn là bằng hữu thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau". Người đang ngồi, ngoại trừ lão nhân đang nói chuyện, cũng không lộ ra ánh mắt kinh ngạc, dù sao "thanh mai trúc mã" bốn chữ này cũng dễ dẫn người ta liên tưởng. Không đợi Mộ Kiệt đặt câu hỏi, lão giả lại mở miệng nói "Mộ tiểu thư, cô không biết thủ đô lâm thời có quy cũ, hắc đạo tự nhiên cũng như thế. Cứ 10 năm một lần, các lãnh đạo hắc đạo lại mờ một lần hôi nghị. Đến lúc đó, trong nước, thậm chí những hắc bang có uy tín ở nước ngoài cũng đến tham gia. "Giản" tự nhiên cũng có mặt trong đó, cho nên...".
Chủ đề trải qua Lý Vân lại một lần nữa trờ lại chính sự, Mộ Kiệt biết rõ, người này là cố ý muốn tránh cái đề tài kia, nàng cũng không tiện nhắc đến nữa, hỏi "Cho nên, ông là muốn tôi thay thế "Giản" dự họp đúng không? "
Lão giả cười cười, biểu tình thừa nhận "Hoàn toàn chính xác, cùng người thông minh nói chuyện, chính là so với đứa ngốc nói chuyện thuận tiện hơn nhiều lắm"
"Thế nhưng mà, tôi tại sao lại phải tin tưởng theo lời ông nói, ông là ai?. "Giản" với tư cách là một tổ chức khổng lồ như thế, vì cái gì lại không chịu xuất đầu lộ diện đây? " Mộ Kiệt một phát đập vỡ vấn đề nói ra những lời này. Nàng sớm đã giấu ở trong lòng thật lâu, trực giác nói cho nàng biết người đang ngồi trước mặt sẽ cho nàng một lời giải thích hợp lí.
"Ha ha ha, tốt! Tốt! Thật can đảm! " Lão nhân vất vả che dấu đối Mộ Kiệt khen ngợi, vỗ tay tán thành đối với Mộ Kiệt gan dạ sáng suốt "Cô này tiểu nữ hài tử, thật là can đảm. Trên đời này, trừ cô ra, có lẽ cũng không còn ai dám cùng Giang Khôn ta nói chuyện như vậy"
Mộ Kiệt nghe được cái tên Giang Khôn, thân thể rõ ràng cứng đờ. Cái tên này, có thể nói là một loại cấm kị. Rất nhiều người biết rõ Giang Khôn sự tích, danh hào, lại rất ít người biết rõ bộ dạng thật của hắn. Giang Khôn giống như một điều bí ẩn, đến nay vẫn không ai dám tìm đến mở ra chìa khóa đáp án. Mà Mộ Kiệt cũng chỉ nghe trưởng bối hoặc cha mẹ mình từng nói qua nhân vật này.
Giang Khôn sống ở một sơn thôn cùng khổ, trong nhà tuy nghèo, nhưng lại chỉ có hắn là con. Cha mẹ đối với hắn bảo vệ hết mực. Cho dù nhà không có cơm ăn. cũng liều mạng kiếm tiền đưa hắn đi học. Cũng chính lúc đó, Giang Khôn nhận thức Lý Vân. Về sau, phụ thân của Giang Khôn bời vì mệt nhọc quá độ, mắc bệnh ung thư, phải cấp bách phẫu thuật.Thế nhưng phí phẫu thuật hơn mười vạn, làm sao một người nghèo khổ như Giang Khôn có thể gánh chịu nổi? Cuối cùng, phụ thân Giang Khôn bời vì tri liệu chậm trễ, đã nằm chết trong nhà. Giang Khôn hận, hận sự nhận thức của mình về thế giới này, càng hận những con người kia ra vẻ giả nhân giả nghĩa.
Trong nhà thiếu đi Giang Khôn phụ thân trụ cột, mẹ của hắn không thể không càng thêm ăn mặc tiết kiệm, hơn nữa mỗi ngày gánh rất nhiều việc, mới có thể miễn cưỡng duy trì tiền đến trường cùng sinh hoạt phí của hắn. Lời đồn đãi thường là truyền bá nhanh nhất, lại là vũ khí có lực sát thương nhất. Chỉ trong vòng một ngày mà hầu như khắp trường đều biết việc phụ thân Giang Khôn vì không trả nồi tiền phí chữa bệnh mà nằm chết trong nhà. Không ít người biết đến Giang Khôn cái này người rầu rĩ, nhất là một nam sinh trong trường học. Phụ thân của nam sinh kia, là một người rất có thế lực trong hắc bang, nam sinh kia ỷ vào phụ thân có tiền có thế, trong trường học cho dù là đi ngang qua, mỗi người thấy hắn đều kính hắn ba thước, ngoại trừ Giang Khôn. Từ đó, nam sinh kia bắt đầu không ngừng gây phiền toái đến Giang Khôn.
Một ngày tan học, Giang Khôn im im lặng lặng đi về nhà, bỗng nhiên bị mấy nam tử cao lớn chặn đường, sau đó Giang Khôn liền thấy được cái người làm cho mình chán ghét. Nam sinh kia không ngừng dùng ngôn ngữ vũ nhục Giang Khôn, thậm chí để cho một đám người hướng Giang Khôn đánh đập. Nhưng là Giang Khôn vẫn không chịu khuất phục, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm nam sinh kia.
Ngay tại lúc Giang Khôn sắp mất đi ý thức, trên một chiếc xe bước xuống mười mấy người mặc trang phục màu đen. Trong đó cầm đầu là một nam nhân, đi đến trước mặt Giang Khôn nhẹ nhàng nâng hắn dậy. Sau đó Giang Khôn bỗng cảm thấy được trong tay mình là một đồ vật nặng trịch, đó là một thanh súng, một thanh súng chân chân chính chính. Nam nhân nói "Hận sao? Hận những người này khi dễ ngươi? Nếu như ngươi không muốn tiếp tục bị khi dễ thì cầm lấy thanh súng này, bảo vệ chính mình, bảo hộ người trọng yếu của ngươi.
Vốn cửa trường học yên bình, lại chồng chất hơn mười cỗ thi thể, trên mỗi thi thể đều có hằng hà vết thương do súng. Trong số đó có một nam sinh trên người có nhiều vết thương nhất, thân thể hắn chồng chất vô số lỗ đơn, bị đánh đến rách rưới. Từ đó về sau, Giang Khôn gia nhập tổ chức của người nam nhân đã trao súng cho hắn, hơn nữa từng bước một đạt tới địa vị bây giờ. Những việc Mộ Kiệt biết được, đều là sự tình mà rất nhiều người biết đến. Mà nàng lại không biết, Giang Khôn là người sáng lập ra "Giản", là boss mớn nhất của "Giản".
Giang Khôn nhìn bộ dáng thất thần của Mộ Kiệt, cười nói "Làm sao vậy, tiểu oa nhi nghe xong tên của ta nên sợ sao?"
Mộ Kiệt nghe ngữ khí hơi cười nhạo của Giang Khôn liền hoàn thần "Thẹn thùng, Giang tiên sinh, tôi chỉ là nhất thời thất thần, không phải là sợ hãi. Mặc kệ tôi và ông phải hay không không đứng cùng một đầu trên đường, cho dù ông và tôi là đối địch quan hệ, tôi cũng không sợ hãi, đại hội hắc đạo hôm đó, tôi sẽ như hẹn dự họp. Hy vọng ngày đó, chúng ta có thể đứng cùng một chỗ đạt thành mục đích của ông và tôi".
Mộ Kiệt nói xong đứng lên hướng Giang Khôn cúi đầu, liền xoay người rời khỏi, Giang Khôn thất thần nhìn bóng lưng Mộ Kiệt thật lâu. Tiểu Vân, con của em cùng em đều như nhau vô cùng xuất sắc a. Lão già ta, cũng là đến thời điểm nên nghỉ ngơi rồi. [Trong một gian yên tĩnh trong rạp]
Một nữ nhân loạng choạng giơ lên chén rượu trong tay, nụ cười như có như không ẩn hiện trên hóe môi, ánh mắt lại lạnh lùng nhìn chằm chằm người đối diện. Mộ Thiên cười cười, mở miệng nhằm giảm bớt không khí ngượng nghịu "Thẩm tiểu thư, hôm nay đến tìm ta là có chuyện gì quan trọng? "
Thẩm Diệp Mân nhìn bộ dạng chân chó của Mộ Thiên, ánh mắt càng thêm khinh thường "Mộ Thiên, ông đến cùng đã gạt ta cái gì?" Thẩm Diệp Mân lạnh lùng nói. Mộ Thiên nghe xong lời Thẩm Diệp Mân, biểu lộ trầm xuống "Thẩm tiểu thư, ta không rõ ý tứ của cô. Thẩm Diệp Mân ra hiệu cho trợ thủ lấy ra một xấp tư liệu cùng ảnh chụp, hung hăng ném lên bàn.
Mộ Thiên lật những thứ kia ảnh chụp cùng tư liệu, kì thật bên trên cũng không có gì quan trọng, chỉ là ghi chép một thứ gọi là thành phần hóa học dược phẩm AD trí tuệ cùng với nguyên tố hợp thành. Mộ Thiên nhìn những ảnh chụp cùng tư liệu này, sắc mặt càng ngày càng kém, cơ hồ run rẩy nhìn khuôn mặt tức giận của Thẩm Diệp Mân.
Thẩm Diệp Mân nhìn bộ dạng toàn thân rung rẩy của Mộ Thiên do mình dọa, trên mặt vui vẻ càng đậm "Mộ Thiên, đừng cho là tôi không biết ông đánh chủ ý gì. Ông phải hiểu được mấy năm qua, là ai cấp cho ông xây dựng quan hệ? Ai là người đứng sau ông? Là ai chu cấp cho ông tiền tài, của cải vô hạn, ông mới có được tình trạng hiện nay. Nêu như không có tôi, ông, ngay cả Mặc Long Bang thậm chí một con kiến cũng không bằng. Tôi chỉ cần một ngón tay, cũng có thể nghiền chết ông".
"Vâng, Thẩm tiểu thư nói rất đúng, ta biết là ta làm không đúng, hy vọng Thẩm tiểu thư có thể một lần nữa cho ta cơ hội". Mộ Thiên đem đầu ép tới thấp nhất, loại tư thế hèn mọn này, cơ hồ hướng Thẩm Diệp Mân câu xin tha thứ. Thẩm Diệp Mân đứng lên, nàng hiện tại chỉ muốn về nhà hảo hảo tắm rửa, tẩy đi hương vị buồn nôn tại đây.
"Mộ Thiên, tôi cho ông biết, đừng có lại làm cho tôi cái gì người biến dị các loại gì đó, ông không phải nhà khoa học, ông cũng không phải chúa cứu thế, ông chỉ là rác rưởi. Rác rưởi chỉ nên làm chuyện của rác rưởi, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu nhất của ông là cái gì, tôi hy vọng ông hết sức hiểu rõ". Thẩm Diệp Mân nói xong, liền đẩy cửa ly khai.
Trong phòng chỉ còn lại Mộ Thiên cùng mấy trợ thủ của hắn, đám trợ thủ đều hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải. Bất luận là ai, bình thường chứng kiến đại lão bản tâm ngoan thủ lạt (thủ đoạn độc ác), nhưng bây giờ lại như con tôm nhỏ núp trên ghế salon, ai cũng sẽ như thế không biết làm sao.
"Phanh!". Trong rạp bỗng nhiên truyền đến tiếng súng, bảo tiêu thủ ở bên ngoài không một chút sứt mẻ, tựa hồ đối với chuyện như vậy tập mãi đã thành thói quen. Mộ Thiên nổ súng bắn chết mấy trợ thủ trong rạp, ánh mắt trở nên âm lãnh đáng sợ "Thẩm Diệp Mân, một ngày nào đó, ta sẽ khiến cô chết trong tay ta!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.