Chén rượu trong tay Thẩm Diệp Mân loạng choạng, ngồi đưa lung về phía ánh trăng. Không hề để ý tới chất lỏng rượu màu đỏ tươi văng tung tóe trên người mình, nhìn phần tư liệu trong tay cười như có như không. Đã qua hồi lâu, chỉ thấy ngón tay trắng noãn thon dài kia lướt qua một chuỗi con số: "Giúp tôi tìm một người có tên là Trần Tiến." Không hề để ý người bên kia nói gì, cúp điện thoại, đi vào phòng ngủ.
Dạ Vi bị đau tỉnh dậy, mở to mắt, đầu tiên là nhìn thấy căn phòng cực kỳ quen thuộc kia, vừa định đứng dậy toàn thân liền truyền đến một hồi đau nóng rát. Hồi tưởng lại Thẩm Diệp Mân tối hôm qua điên cuồng, còn mình thì không thể khống chế được bản thân, Dạ Vi suy sụp tinh thần nằm trên giường, mặc kệ cho nước mắt tùy ý rơi xuống.
Thẩm Diệp Mân vào phòng liền thấy cảnh tượng như thế, quần áo vun vãi khắp nơi, nữ nhân không mảnh vải che thân nằm trên giường rơi nước mắt. Thẩm Diệp Mân tiến đến sau lưng nàng, không chút nào suy nghĩ ôm nàng gắt gao vào trong ngực mình.
Đợi tâm tình nàng dịu lại, Thẩm Diệp Mân mới chậm rãi mở miệng: "Tỉnh rồi sao? Ngủ có ngon không?". Những lời này biết rõ còn cố hỏi, nhớ đến người này trong giấc mộng đều rơi lệ, như thế nào lại tốt?
Dạ Vi sững sờ nhìn Thẩm Diệp Mân, nàng vẫn là như vậy, trong ánh mắt nàng nhìn mình vẫn không có một tia ấm áp nào. Có phải hay không dù em có chết đi, chị cũng không để ý?
————————————————
Tiêu Nhược Thiên hôm nay thức dậy dị thường sớm, nhưng lại cao hứng bừng bừng chạy tới phòng bếp làm điểm tâm, Mộ Kiệt kinh ngạc nhìn cái người lười biếng đang chăm chỉ kia, bình thường phải đợi cho tiếng chuông báo vang lên đến cuối cùng mới chậm chạp rời giường, hôm nay uống nhầm thuốc rồi sao? Có phải hay không ăn nhầm thứ gì đó?
Tiêu Nhược Thiên quay đầu lại thì thấy Mộ Kiệt một bộ dạng biểu lộ quái dị đang nhìn mình chằm chằm, đi đến nhéo mặt nàng một cái: "Nhìn cái gì? Mau mau làm vệ sinh cá nhân rồi đến ăn điểm tâm" Mộ Kiệt đi vào phòng tắm, quyết định mặc kệ cái người chập cheng đang phấn khởi ở ngoài kia. Thế nhưng mới vừa chuẩn bị tắm rửa lại nghe người nọ đang ca hát y hệt như tiếng gào thét nào đó, Mộ Kiệt giờ phút này có loại xúc động muốn trở thành Beethoven.
Chuẩn bị tốt, vừa bước ra liền bị một người mạnh mẽ ôm lấy, không cần nghĩ cũng biết là ai, Mộ Kiệt vẻ mặt nghi ngờ đem Tiêu Nhược Thiên đẩy ra: "Em làm sao vậy, hôm nay rất là kì quái". Tiêu Nhược Thiên bị đẩy ra cũng không xông lên, vẻ mặt cười xấu xa nhìn Mộ Kiệt: "Ai nha, xem ra có người đã quên chút việc rồi, hôm nay chính là ngày con dâu ra mắt cha mẹ chồng a ~ ".
Tiêu Nhược Thiên cố đem chữ "a" kéo dài ra, như sợ người khác không biết nàng giờ phút này biểu lộ có phần YD*. Mộ Kiệt ngược lại nghe xong sững sờ, trong đầu lặp tức nhớ lại mình bao giờ đã đáp ứng chuyện này. Chợt nhớ lại đêm hôm đó tại lúc mình nửa tỉnh nửa mơ, Tiêu Nhược Thiên đã nói rằng: "Vài ngày sau là sinh nhật cú baba em, chị với em cùng trở về".
Mộ Kiệt bây giờ mới nhớ ra mình đã đáp ứng chuyện này. Nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Tiêu Nhược Thiên, mặt không biểu tình gật đầu: "Ân". Mà chuyện đó lại khiến Tiêu Nhược Thiên bất mãn, nàng giữ chặt Mộ Kiệt ngồi trên giường: "Này, chị sắp gặp phụ mẫu em, như thế nào một điểm khẩn trương cảm giác đều không có?"
Mộ Kiệt khiêu mi, ánh mắt nhìn Tiêu Nhược Thiên: "Vậy thì em hy vọng tôi sẽ có phản ứng gì?". Tiêu Nhược Thiên nghe xong Mộ Kiệt nói như vậy, cũng nghĩ lại. Mộ Kiệt là một người trời sinh lạnh lùng, tính cách quái gở, hành vi quái thai quỷ dị, mình còn có thể trông cậy vào nàng có phản ứng gì chứ? "Nhiếp Hoa tỷ cũng sẽ đi, em muốn tìm thêm nhiều người, đến lúc đó có thể náo nhiệt hơn một chút, tránh chỉ có chị mà trở nên tẻ ngắt."
Tiêu Nhược Thiên nghiêm túc nói, dù sao Hoa tỷ cùng mình giao tình cũng rất sâu, hai lần mình phải vào bệnh viên đều là nhờ Hoa tỷ hỗ trợ chiếu cố. Nhìn bề ngoài có vẻ cha mẹ mình cũng không ghét Hoa tỷ, trái lại còn hy vọng Hoa tỷ chiếu cố cho mình.
Hai người ăn xong bữa sáng, Tiêu Nhược Thiên liền định đi ra khỏi nhà, vừa mang giày vừa nói: "Em hôm nay xin nghỉ nửa ngày, chờ trưa nay em về đưa chị cùng em đến chỗ cha em". Mộ Kiệt chăm chú xem báo trong tay, khẽ gật đầu. Tiêu Nhược Thiên cao hứng bừng bừng đi đến cục cảnh sát. Nữ nhân khi yêu thường là nữ nhân đẹp nhất. Tiêu Nhược Thiên đi vào cúc cảnh sát đối với ánh mắt ở khắp nơi nhìn mình lần đầu không hề có cảm giác chán ghét, còn ôn nhu mỉm cười đáp lại mọi người.
Tiêu Nhược Thiên lại không hề biết nụ cười đó của nàng làm mê đảo bao nhiêu con cóc. Đến trước bàn làm việc, tâm tình tốt đẹp của Tiêu Nhược Thiên giảm đi hơn phân nửa, nhìn hồ sơ chồng chất trên bàn, Tiêu Nhược Thiên liền không còn tâm trạng lật ra xem. Sự tình Mộ Thiên chạy trốn nàng biết rõ, hơn nữa thông qua "Giản", sự tình ở nhà kho hôm đó đều đổ hết lên người Mộ Thiên, cho nên nói bây giờ Mộ Thiên mười phần là tội phạm bị truy nã. Đoạt lại Mặc Long Bang, Mộ Thiên đang bị truy nã, Mộ Kiệt xem ra đã báo thù được phân nửa, chỉ còn lại người cảnh sát không rõ danh tính kia. . Truyện mới cập nhật
Tiêu Nhược Thiên nghĩ đến người đã giết mẫu thân của Mộ Kiệt, sắc mặt lập tức trầm xuống. Một hài tử chỉ mới bốn tuổi, nàng lúc đó rất cần được mẫu thân chăm sóc, càng cần mẫu thân thương yêu. Nghĩ đến chính mình thời điểm bốn tuổi, cha mẹ đem mình nâng trong lòng bàn tay, còn có gia gia đối mình cưng chiều. Trong khi đó Mộ Kiệt lại phải đối diện với cái chết, lại tận mắt thấy cha mẹ chết trước mặt mình.
Hận thù này tại sao lại có thể không sâu? Như thế nào có thể bỏ qua được chứ? Đúng vậy, Tiêu Nhược Thiên đây là đang bao che khuyết điểm cho nàng, Tiêu Nhược Thiên biết nếu như người này đổi lại là một con chó hay con mèo, nàng sẽ chẳng bao giờ đau lòng hay khổ sở. Nhưng đó lại là Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên cảm giác như là vật trân qúy của mình bị người khác khi dễ, cho nên Tiêu Nhược Thiên rất muốn tự mình tìm cho ra cái người đã làm Mộ Kiệt tổn thương kia.
Tại tời điểm Tiêu Nhược Thiên đang trầm tư, một hồi chuông bén nhọn cắt đứt suy nghĩ của nàng, Ngẩng đầu nhìn ra ngoài, không nghĩ chỉ mới xem có một vài văn kiện mà đã đến giờ nghỉ trưa. Tiêu Nhược Thiên đứng dậy, cử động cái cổ có phần hơi cứng ngắc, vừa mới chuẩn bị ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng Trần Chính giống như heo đang bị chọc tiết kêu: "Tiêu Nhược Thiên, đến hạ văn phòng!".
Tiêu Nhược Thiên sắc mặt thoáng chìm xuống, hắn tìm mình có việc gì? Chẳng lẽ...hắn phát hiện ra cái gì? Tiêu Nhược Thiên liền lắc đầu, đình chỉ suy đoán này, loại người này cứ như con rối của người khác, làm gì có đầu óc mà phát hiện mình khác thường cơ chứ?
Tiêu Nhược Thiên đi đến một chỗ vắng vẻ, gọi điện thoại cho Mộ Kiệt: "Kiệt, chị cứ đến nhà em trước đi, em có sự tình ở sở phải xử lý, một hồi trở về". Mộ Kiệt ngắn gọn đáp ứng liền cúp điện thoại. Mặc vào áo khoác màu vàng nhạt, mắt liếc vào khẩu súng trên bàn.
Mộ Kiệt không biết vì sao hôm nay có một loại cảm giác kì quái một mực vây lấy nàng. Thậm chí áp nàng thở không nổi, nhưng lại không thể tìm thấy áp lực này là từ đâu mà có. Suy đi nghĩ lại, Mộ Kiệt vẫn cầm khẩu súng lên giấu vào ngực, lúc này mới đi ra khỏi cửa.
Đến Tiêu gia, Mộ Kiệt bấm chuông, lát sau đã có một lão phu nhân gương mặt hiền lành ra mở cửa. Lão phu nhân thấy là một người xa lạ, chần chờ một lúc mới cất tiếng hỏi: "Cô là?". Mộ Kiệt đoán người này có thể là bảo mẫu Tiêu gia mời đến, mới nói: "Tôi là khách nhân chủ nhà mời đến". Bảo mẫu này nghe xong lời của Mộ Kiệt mới nghiêng thân người mời nàng vào nhà: "Giao tiểu thư đã ra ngoài rồi, lát nữa mới trở về, Tiêu tiên sinh đang ở trong hoa viên". (thánh ơi..thánh ơi..thánh ơi... (>__<)").
Mộ Kiệt khẽ gật đầu một cái, sau đó bước vào nhà. Đây là lần đầu tiên nàng đến nhà của Tiêu Nhược Thiên, là một biệt thự có ba tầng, dung màu vàng ấm áp và màu trắng làm chủ đạo. Hoa cỏ trong hoa viên được cắt tỉa tỉ mỉ, chắc hẳn phụ thân của Tiêu Nhược Thiên là một người rất kĩ lưỡng và có khiếu thẩm mĩ.
Chưa tham quan hết đã đi vào hậu viên hoa viên, liếc mắt liền thấy được phụ thân của Tiêu Nhược Thiên, ông đưa lung về phía nàng, trên tóc đã lấm tấm bạc nhưng cũng không khiến cho người ta cảm thấy ông đã lão. Cho dù là ngồi cạnh cũng biết được ông không lùn mà còn rất cao. Mộ Kiệt chậm rãi đi đến, mình đã đến đây rồi mà còn không chào hỏi thì thật không lễ phép, huống chị người này còn là trưởng bối của mình.
Tiêu Quốc Bình nhẹ nhàng cầm kéo cắt đi một chiếc lá vàng đã khô héo, sau đó cẩn thận vi nước lên từng cành hoa, chợt nghe thấy sau lưng mình có tiếng bước chân đến gần, dù sao ông cũng từng là một cảnh sát, đối với thanh âm cũng cực kỳ mẫn cảm. Tiêu Quốc Bình đứng lên quay đầu lại nhìn về phía người đang bước đến.
Khoảnh khắc hai người nhìn rõ đối phương, không khí dường như ngưng kết lại. Suốt hai mươi năm qua. Mộ Kiệt một mực nhớ kỹ hình dáng của người này, nhớ rõ người kia đã bắn chết mẹ mình như thế nào. Nghĩ rằng đến khi gặp lại mình sẽ không hề ngần ngại dung súng bắn chết hắn, giống như hắn đã làm với mẹ nàng. Nhưng Mộ Kiệt dù nằm mơ cũng không thể tin được lại gặp hắn trong hoàn cảnh như thế này.
Tiêu Quốc Bình nhìn vào đôi mắt trống rỗng vô hồn cùng với sắc mặt trầm xuống của Mộ Kiệt, ký ức phủ đầy bụi mờ trong nháy mắt ùa về, đứa bé này... rốt cuộc cũng đến rồi... Trong suốt hai mươi năm qua, đứa bé bốn tuổi khiến cho Tiêu Quốc Bình rúng động cùng sợ hãi, luôn thủy chung quanh quẩn trong trí nhớ của ông.
"Thúc thúc, chờ tôi trưởng thành, tôi cũng sẽ giết ông a, còn có con của ông"
Những lời này luôn một mực xuất hiện trong giấc mơ của Tiêu Quốc Bình, tựa như đóng một ký ấn sâu vào tâm hồn ông, không bao giờ có thể xóa nhòa.
—————————————
Tiêu Nhược Thiên nghiêm mặt đi vào văn phòng của Trần Tiến, nhìn thấy cái khuôn mặt của Trần Tiến, tự nhiên nghĩ đến một màn mà lúc trước mình nhìn thấy, da đầu lập tức run lên, da gà rớt đầy đất. Tuy rằng trong nội tâm bất mãn với cục trưởng này, nhưng Tiêu Nhược Thiên cũng không ngốc mà biểu hiện ra bên ngoài.
"Trần cục, tìm tôi có chuyện gì không?" Tiêu Nhược Thiên hỏi. Trần Tiến không ngờ Tiêu Nhược Thiên không hề cho mình mặt mũi như vậy, hắn xấu hổ cười cười: "Cũng không có việc gì, tôi nghe bảo hôm nay là sinh nhật phụ thân cô, nên chuẩn bị một món quà muốn đưa cho hắn".
Tiêu Nhược Thiên sững sờ tại chỗ, đây là loại tình huống gì? Hắn ta thế mà muốn tặng quà cho cha mình? Chẳng lẽ là muốn hối lộ mình? Không có khả năng, không có khả năng a. "Trần cục, người đây là...?" Trần Tiến nhìn bộ dạng ngây ra như phỗng của Tiêu Nhược Thiên, mà tay của mình vẫn còn giơ lên, không thể buông lễ vật xuống được: "Như thế nào? Chẳng lẽ phụ thân cô không có nói với cô sao? Phụ thân cô khi còn làm cảnh sát cùng tôi là đồng sự, hai người chúng tôi lúc ấy có thể nói là hảo huynh đệ thập tử nhất sinh a ".
Lời này tuy không phải là giả, nhưng lại khiến cho Tiêu Nhược Thiên buồn nôn, mình choáng nha, ai cùng ông là hảo huynh đệ thập tử nhất sinh chứ?! Nhìn cái bộ dạng tai to mặt lớn của ông, có mà là hảo huynh đệ thập tử nhất sinh của Tôn Ngộ Không thì có. Tiêu Nhược Thiên không chút nào che dấu biểu lộ khinh thường của mình, ngoài miệng vẫn là cực kỳ khách khí:
"Ah vậy sao, cha tôi nhưng lại chưa hề nói đến a. Bất quá tin tưởng rằng cảm tình của cha tôi cùng Trần cục cũng vô cùng thân thiết a ". Tiêu Nhược Thiên nói xong câu đó, thật sự có loại xúc động như tự mình hạ độc mình. Trần Tiến tự nhiên có thể nghe ra trong giọng nói Tiêu Nhược Thiên có chút bất mãn, hắn cũng không hề tức giận, tiếp tục nói: "Lúc ấy, phụ thân cô quả thật rất lợi hại, vừa mới vào cục cảnh sát đã trỡ thành một nhân vật nổi tiếng phá không ít đại bản án. Còn trực tiếp tham gia vào trận bắn nhau và tiêu diệt Mặc Long Bang đã từng oanh động thành phố A cách đây hơn hai mươi năm."
Nghe được câu này, tâm Tiêu Nhược Thiên thoáng nhảy một phát, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt, nàng kinh ngạc nhìn về phía Trần Tiến: "Ông... ông.. nói cha tôi cũng từng tham gia sự kiện tiêu diệt Mặc Long Bang kia sao?" Trần Tiến nhìn khuôn mặt Tiêu Nhược Thiên thoáng chốc tái nhợt, mặt lộ vẽ lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Cô không khỏe à? Như thế nào sắc mặt lại tái nhợt như thế a. Người trẻ tuổi cũng đừng nên chỉ lo công tác, còn nên quan tâm đến sức khỏe của mình a".
Tiêu Nhược Thiên lúc này làm gì còn tâm tình nghe Trần Tiến nói nhảm, nàng bắt lấy cổ áo Trần Tiến gào thét: "Ông nói rằng cha tôi cũng tham gia sự kiện Mặc Long Bang lần đó sao??!!!" Trần Tiến giả bộ như không phát hiện ra Tiêu Nhược Thiên khác thường, cười cười nói: "Ân, phụ thân cô lúc đó thật sự rất lợi hại, không những đả thương Mộ Thành là bang chủ Mặc Long Bang mà còn bắn chết thê tử của hắn là Lý Vân, phụ thân cô vì sự việc đó mà xíu chút nữa trở thành cục trưởng cục cảnh sát rồi đấy".
Trần Tiến nói xong, lộ ra vẻ tán thưởng, giống như là tự hào về huynh đệ chiến hữu của mình: "Nhưng không hiểu rằng có chuyện gì xảy ra, phụ thân cô lại để cho hài tử của Mộ Thành cùng Lý Vân chạy thoát, đó cũng xem như là sai lầm lớn nhất của hắn. Không biết vì áy náy, hay còn là vì tự trách, không lâu sau phụ thân cô liền từ chức, cho dù gia gia cô không đồng ý, hắn cũng quyết tâm rời khỏi cục cảnh sát. Tôi thật đúng là không hiểu, phụ thân cô vì sao lại từ chức."
Tiêu Nhược Thiên đã quên như thế nào là hô hấp, chỉ cảm thấy một vật vô hình nào đó chắn trong lòng, áp nàng cơ hồ không thể thở được. Người cảnh sát mình tìm kiếm hơn một tháng nay, hận hơn một tháng này lại chính là... cha của mình. Là cha đã hại Mộ Kiệt mất mẫu thân khi nàng còn rất nhỏ! Là cha đã giết hại mẫu thân của người mình yêu nhất!
Tiêu Nhược Thiên không biết mình làm thế nào đi ra khỏi cục cảnh sát, trong đầu nàng chỉ một mực hiện lên lời nói của Trần Tiến "... phụ thân cô lúc đó thật sự rất lợi hại, không những đả thương Mộ Thành là bang chủ Mặc Long Bang mà còn bắn chết thê tử của hắn là Lý Vân " Đây là loại cảm giác gì? Đau lòng, hay là tâm đã chết?
Nghĩ đến khi mình gần bên Mộ Kiệt, nghĩ đến giây phút hai người điên cuồng triền miên, nghĩ đến những vết thương chồng chất trên người nàng, nghĩ đến những đau khổ mà nàng đã phải chịu đựng. Vậy mà... vậy mà tất cả đều do phụ thân của mình gây nên sao?
"Đây không phải là sự thật! Đây không phải là sự thật!! Không phải... không phải...!!" Tiêu Nhược Thiên điên cuồng lái xe về Tiêu gia, không được, ngàn vạn lần không được!!!