- Ta ngất! Ta bắn chết một tướng lĩnh!
Tất nhiên Âu Dương không biết hắn vừa bắn chết thành chủ Phì Thủy Thành. Dưới cái nhìn của hắn, đó hẳn là một tướng lĩnh nào đó trong thành!
- Gần xong rồi! Chúng ta xông lên hù dọa bọn họ một chút, sau đó chuẩn bị rút lui!
Thị lực của Lăng Túc không biến thái như Âu Dương, cho nên hắn căn bản không nhìn thấy được Âu Dương đã bắn chết ai. Bằng không dựa vào hiểu biết của hắn đối với Tây Kỳ quốc tất nhiên có thể biết người ăn mặc như vậy nhất định là tướng chỉ huy cao nhất.
- Giết!
Ba mươi sáu tên kỵ sĩ phóng ngựa ra. Lần này trận hình có chút hỗn loạn. Bởi vì bọn họ căn bản không cần giết người, chỉ cần lao ra mấy trăm mét, sau đó có thể xoay người rời khỏi!
Lúc này tất cả cung thủ trên tường thành bị một mình Âu Dương ép đến mức đầu không dám ngóc dậy. Bọn họ vọt lên để biểu thị không áp lực!
- Ha ha ha! Cái gì mà Phì Thủy Thành! Chờ khi đại quân vừa đến, Phì Thủy Thành chính là của chúng ta! Chúng ta đi!
Lăng Túc đi đầu vọt tới dưới thành tường, cố ý la lớn một câu, sau đó quay đầu ngựa lại. Tất cả kị sĩ của trung đội số 7 đều xoay người rời đi!
Lúc này Âu Dương đã nhảy lên chiến mã của hắn. Vị trí này của hắn vô cùng an toàn. Với khoảng cách này, chỉ cần đối phương không có Thần Xạ Thủ, nhất định không có vấn đề. Tất nhiên Phì Thủy Thành nho nhỏ này không thể có Thần Xạ Thủ được. Bởi vì vào lúc này Thần Xạ Thủ đều ở tiền tuyến để trợ chiến!
Trung đội số 7 đến nhanh đi cũng nhanh. Chưa tới một phút, bọn họ đã biến mất khỏi tầm mắt của binh sĩ Phì Thủy Thành. Mãi đến khi bọn họ rời đi được bốn, năm phút, cung thủ trên tường thành vẫn còn nằm nhoài phía dưới tường thành sững sờ nhìn bị thành chủ bị một mũi tên bắn thủng đầu không dám nói một câu...
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vnNgay sau khi trung đội số 7 rời khỏi chưa đầy nửa giờ, mười mấy con chim ưng đưa tin từ trong Phì Thủy Thành bay về phía bắc phát ra tín hiệu cầu viện! Tuy rằng lần này trung đội số 7 chỉ có hơn ba mươi người, nhưng hơn ba mươi người đã bắn thủng đầu thành chủ của bọn họ, hơn nữa còn buông lời cho biết đại quân của bọn họ sắp tới lấy Phì Thủy Thành! Vào lúc này Phì Thủy Thành mất đi chủ thành chủ, tất nhiên không dám tự tiện chủ trương. Cho nên bọn họ chỉ có thể cầu viện với quân trấn thủ phía bắc đang ở gần bọn họ nhất...
Trung đội số 7 một đường không ngừng không nghỉ chạy đến Đại Thương Sơn. Sau khi nghỉ ngơi tại Đại Thương Sơn mười phút, đám người bọn họ nhân lúc đêm tối bắt đầu vòng qua Đại Thương Sơn tiến về phương bắc.
Tốc độ của bọn họ không nhanh, bởi vì bọn họ muốn tránh cục diện phải đụng độ với quân trấn thủ phía bắc. Đây có thể nói là một chiêu hiểm. Cũng may Âu Dương có thị lực biến thái. Khi quân phía bắc nhận được tin tức, nhất định sẽ lo lắng về Phì Thủy Thành, dọc theo đường đi hẳn sẽ hành quân gấp. Cho nên bọn họ vẫn có thể tránh được quân phương bắc.
Chỉ cần có thể tránh được quân phía bắc, bọn họ có thể từ lỗ hổng xuất hiện do quân phía bắc rời đi chi viện, phá thủng vòng vây ra ngoài.
Trên đường tiến lên, Lăng Túc không ngừng tính toán xem lúc nào quân phía bắc mới có thể nhận được tín hiệu. Sau khi nhận được tín hiệu bọn họ sẽ đi tới vị trí nào, từ vị trí nào gấp rút tiếp viện cho Phì Thủy Thành.
Cho nên dọc đường đường đi, Lăng Túc không ngừng nhìn bản đồ. Đã đến giây phút quan trọng, tất cả đều đã được quyết định. Hiện tại chỉ còn thiếu đột phá vòng vây. Chỉ cần bọn họ có thể trở về, vậy không chút nghi ngờ, mỗi người bọn họ đều trở thành anh hùng của Đại Vận quốc!
Một mình xâm nhập vào mấy trăm dặm phía sau lưng quân địch, chém giết gần nghìn quân địch, phóng hỏa đốt một kho quân nhu, còn khiến quân địch phía bắc gặp tình thế xấu, phải điều nhân thủ về chi viện cho Phì Thủy Thành. Bất kỳ chuyện nào cũng là một công lao rất lớn! Lăng Túc rất muốn biết, sau khi phụ thân hắn vẫn cao cao tại thượng biết được hắn lập ra những chiến tích này sẽ có biểu hiện thế nào?
- Báo...
Quân trấn thủ phía bắc Đại Vận quốc bỗng nhiên nhận được chiến báo. Trước đó không lâu, quân Tây Kỳ quốc trấn thủ phía bắc đột nhiên rút ra chừng năm ngàn người gấp rút tiếp viện cho Phì Thủy Thành. Biến hoá này khiến Đại Vận quốc có chút khó hiểu. Chẳng lẽ đầu óc của quân Tây Kỳ quốc trấn thủ phía bắc bị đá rơi trúng sao? Phì Thủy Thành đang tốt, tại sao bọn họ lại muốn gấp rút tiếp viện cho Phì Thủy Thành?
Thống soái trấn thủ phía bắc Tiếu Minh Vận nhìn chiến báo trong tay. Hắn thực sự không biết rốt cuộc quân địch định giở trò quỷ gì. Bọn họ vốn đang trấn áp quân của Tây Kỳ quốc. Lúc này Tây Kỳ quốc lại điều nhân thủ đi. Đây không phải là khiến hoàn cảnh xấu càng thêm rõ ràng sao? Điều này không phù hợp!
- Quân sư ngươi thấy thế nào?
Tiếu Minh Vận nhìn quân sư Diêm Lương đang ở bên cạnh, hắn nhíu mày mở miệng hỏi dò.
- Không biết, hành động này của Tây Kỳ quốc quả thực không thể tưởng tượng nổi!
Diêm Lương cũng không hiểu rốt cuộc lúc này Phì Thủy Thành đã xảy ra chuyện gì khiến quân Tây Kỳ lại không thể không điều nhân thủ gấp rút đi tiếp viện!
- Quân sư, ngươi nói có phải là trò quỷ của đoàn kỵ binh thần bí kia không?
Vào lúc này Tiếu Minh Vận bỗng nhiên phát sinh ra một suy nghĩ hoang đường như thế. Trước đây không lâu bọn họ đã nhận được mệnh lệnh của Đại nguyên soái, nói có một trung đội số 7 xâm nhập vào hậu phương lớn của quân địch, đồng thời tạo ra những trận thắng không thể tưởng tượng nổi. Nếu như quân trấn thủ phía bắc phát hiện tung tích của bọn họ, nhất định không tiếc mọi giá cứu bọn họ trở về.
Tại thời điểm nhận được tin tức kia, Tiếu Minh Vận không mấy coi trọng. Phải biết rằng, bất kể là trung đội số 7 hay là trung đội số 70, một khi xông vào phía sau quân địch. Khả năng đi ra quá nhỏ. Hơn nữa cho dù bọn họ muốn cứu viện cũng không có khả năng.
- Bọn họ không thể có năng lực lớn tới mức khiến Phì Thủy Thành thất thủ chứ?
Diêm Lương nhìn Tiếu Minh Vận. Hắn cũng giống Tiếu Minh Vận. Tuy rằng ý niệm xoay chuyển một chút, nhưng rất nhanh ý nghĩ này đã bị bỏ qua.
- Vậy quân sư có cảm thấy đây là một âm mưu hay không?
Tiếu Minh Vận nhìn Diêm Lương. Không cần nghi ngờ, lúc này chính là thời điểm tốt để phát động tổng tiến công. Bọn họ vốn đang có ưu thế, hiện tại ưu thế của bọn họ càng thêm rõ ràng. Nếu như hiện tại phát động tổng tiến công, nhất định sẽ đạt được chiến tích không tồi.
- Chờ thêm một chút! Để thám tử nghĩ biện pháp thâm nhập một chút, xem năm ngàn quân Tây Kỳ phía bắc đi đâu đã!
Diêm Lương là một quân sư rất thận trọng. Cho nên lúc này hắn vẫn chủ trương chiến thuật thận trọng. Hắn sợ đây là âm mưu của Tây Kỳ.
- Được!
Tiếu Minh Vận cũng tán thành với cách nói của Diêm lương. Hắn quay về phía tên lính liên lạc phân phó xuống, bắt đầu phái ra thám tử tinh nhuệ tìm biện pháp xâm nhập vào quân địch điều tra tình huống có liên quan với chuyện quân Tây Kỳ rời đi.