Yêu Cung

Chương 394.39: Một đêm cửu giai




Nhìn theo bọn họ tiến vào, mọi người trong vương thành đều tràn ngập chờ mong, tuy rằng ngôi sao Đa La được xưng là hi vọng cuối cùng, thế nhưng bên trong cất chứa những gì thì không mấy người đời sau biết được.

Có điều ngưỡng mong của bọn họ rất nhanh liền có được đáp áp, không bao lâu sau, nhóm thanh niên tinh tráng tiến vào sớm nhất đã đi ra, trên tay, trên vai, trên lưng là những bao lương thực.

- Lương thực! Thật nhiều lương thực! Số lương thực đủ cho chúng ta ăn cả đời cũng không hết!

Có người đi ra liền hô lớn lên, bởi vì hỉ có người tự mình đi vào bên trong đó mới có thể phát hiện, bên trong căn bản là một thế giới thu nhỏ, cất chứa vô số lương thực, áo giáp và binh khí.

Đây mới là bảo tàng chân chính, nếu tại thời kỳ thái bình, vàng bạc tài bảo tự nhiên là bảo tàng được người ta trông đợi, thế nhưng lúc này, vàng bạc tài bảo xa xa không thể hữu dụng, không được người ta trồng chờ như lương thực và binh khí áo giáp.

- Mọi người không nên hoảng loạng, lần lượt tiến vào!

Đa Minh đứng trên tường thành nhìn lên, hắn đưa một ngón tay chỉ vào một nam tử trung niên vóc hình lực lưỡng, nói:

- Tổ chức nhân thủ đưa lương thực phân phát xuống dưới.

- Vâng, bệ hạ!

Nam tử trung niên này quay sang cười với Đa Minh, sau đó vội vàng chạy đi tổ chức nhân thủ.

- Ha ha, xem ra tiếp đến là muốn tổ kiến quân đội rồi.

Từ xa xa, Âu Dương nhìn thấy tất cả. Hắn biết, tiếp theo hẳn là tới việc tổ kiến quân đội rồi, lúc này Âu Dương cũng đã tìm được người thứ năm, đây đồng dạng cũng là một nữ tử, một nữ tử hơn ba mươi tuổi.

Âu Dương sớm chú ý tới nàng là bởi vì nàng dĩ nhiên có thực lực tam giai, tuy rằng tam giai tại trong mắt Âu Dương không tính là gì, thế nhưng trong người thường đã là một cường giả trong cường giả rồi.

Sở dĩ Âu Dương chọn nàng là vì, trong lúc vô ý Âu Dương đã nghe được nàng nói với nhi tử chín tuổi của mình rằng, trượng phu của nàng là một dũng sĩ Đa La, tuy rằng chết trận sa trường, thế nhưng trượng phu của nàng vẫn mãi là một dũng sĩ.

Nàng hận chính mình không phải thân nam nhi, không thể theo trượng phu cùng nhau bước ra chiến trường, cùng nhau chiến đấu, cùng dâng hiến xương máu mình cho quốc gia yêu dấu này.

Có thể thấy rõ được, nàng cũng là một người rất nặng lòng với quốc gia, nguyện ý hi sinh tính mệnh bản thân mình vì quốc gia, người như vậy chính là đối tượng thứ năm được Âu Dương lựa chọn. Tính tới lúc này, Âu Dương đã chọn ra được toàn bộ sáu người rồi.

Đa Minh, Trác Vũ, Từ Cẩm Kiên, Đa Kiều Vi, Bộc Tồn và cuối cùng là nữ tử Biện Vũ này, cả sáu người sẽ là một đời lục đại cường giả mới của Đa La do Âu Dương lựa chọn, cũng chính là sáu cây trụ chèo chống Đa La sừng sững trong thế giới này.

Hiện tại người đã chọn được, tiếp theo là đợi Trác Vũ và Từ Cẩm Kiến đến thôi, chờ khi hai người bọn họ đến rồi, Âu Dương sẽ xuất ra đủ đan dược đề thăng bọn họ tới cửu giai đỉnh phong, hoàn thành hứa hẹn của hắn với Đa Minh, sau đó sẽ nhìn theo Âu Dương phục quốc, một lần nữa kiến lập lại đế quốc Đa La, cuối cùng là an táng Đa Âm.

Quân đội Đa La được kiến lập với tốc độ cực nhanh, Âu Dương cũng không tình nguyện tịch mịch, tự mình đứng ra đảm nhiệm huấn luyện thần xạ thủ cho Đa La.

Lúc đầu những người có thiên phú bắn cung kia chỉ biết Âu Dương là người đi theo bệ hạ bọn họ trở về, bọn họ cung kính với Âu Dương chỉ vì hắn là người bên cạnh bệ hạ.

Nhưng khi bọn họ chân chính thấy được thuật bắn cung quỷ thần khó lường của Âu Dương, tất cả bọn họ lập tức dấy lên sự tôn kính từ tận trong lòng với Âu Dương.

- Tay phải vững, bắn tên phải độc, nhớ kỹ, thần xạ thủ khác với những chiến sĩ khác, thần xạ thủ trên chiến trường chính là sát thần, có binh sĩ tại phía trước ngăn trở địch nhân cho các ngươi, nếu các ngươi không thể dùng cung tên trong tay, bắn ra mũi tên cắm thẳng yết hầu địch nhân, như vậy các ngươi sẽ không xứng được xưng danh là thần xạ thủ.

Âu Dương nhìn cả đám xạ thủ đang nỗ lực luyện tập, những người này tuy rằng đều rất có thiên phú, nhưng bọn hoắn cũng chưa từng đi ra chiến trường, vẫn còn rất non nớt.

Chỉ khi chân chính đi tới chiến trường, trải qua chiến đấu, cảm thụ được tự mình đứng trong thiên quân vạn mã có như vậy mới thực sự vững vàng, còn như hiện tại thì hầu như không có khả năng.

- Tâm phải lạnh, dù cho một mình mình đối diện với thiên quân vạn mã, tim mình vẫn phải vững vàng, chỉ có như vậy các ngươi mới có thể đủ sức sinh tồn trong nghịch cảnh.

Âu Dương nói, trên người hắn không ngừng bộc phát ra yêu khí, tuy rằng những xạ thủ được tuyển chọn tới này không thể cảm nhận được yêu khí, thế nhưng lại có thể cảm thấy sự uy hiếp trên người Âu Dương.

Âu Dương muốn chính là loại cảm giác này, muốn bọn họ phải sợ hãi, khi bọn họ quen được cảm giác này rồi, lúc đi tới chiến trường sẽ được vững vàng hơn.

Ầm ầm ầm!

Bên cạnh sân huấn luyện xạ thủ truyền đến một trận tiếng móng ngựa đổ dòn vang, một trận những tiếng ngựa hí hấp dẫn sự chú ý của vô số người.

- Chiến mã!

Thấy chiến mã xuất hiện, một ít nam tử kích động vô cùng. Khi bọn hắn đưa mắt nhìn lại, phát hiện thấy trên vạn thớt chiến mã đang được một đám người mặc quần da dê lùa tới bên này. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Rốt cuộc đã tới rồi.

Âu Dương nhìn những chiến mã này, những chiến mã được đưa tới từ thảo nguyên đế quốc Kha Gia, một vạn thớt chiến mã được Âu Dương dùng chỉ một viên linh đan đổi được.

Chiến mã, với ba nước khác đều là thứ hi hữu không đủ dùng, thế nhưng với đế quốc Kha Gia sở hữu thảo nguyên Kha Gia, chiến mã là thứ bọn họ không thiếu nhất.

Lúc đầu khi Âu Dương nói dùng linh đan đổi chiến mã, Kha Minh Quân thậm chí muốn một lượt bán ra mười vạn thớt, thế nhưng Âu Dương biểu thị cự tuyệt.

Lý do rất đơn giản, hắn không có khả năng xuất ra mười viên linh đan cho đế quốc Kha Gia.

Mười viên linh đan có thể tạo ra mười vị cửu giai, hoặc tạo ra năm vị cửu giai đỉnh phong. Nếu như để Kha Gia sở hữu nhiều cường giả như vậy, tương lai sau khi mình rời đi, đế quốc Kha Gia rất có thể bộc phát dã tâm.

Đây không phải kết quả Âu Dương muốn thấy, Âu Dương chỉ muốn khôi phục lại thế cục vốn có của tiểu thế giới này.

Tuy rằng Đa La chỉ có sáu đỉnh phong, thế nhưng cả sáu đỉnh phong lại đoàn kết vô cùng, những quốc gia còn lại không sai biệt lắm đều có số cường giả đỉnh phong ở mức này, chỉ bất quá cường giả đỉnh phong trừ khi gặp đại sự diệt quốc, còn lại sẽ không dễ dàng tham chiến.

Tính thế như vậy là hài hòa nhất tại trong mắt Âu Dương, tuy rằng nhìn qua Đa La có nhiều đỉnh phong, thế nhưng chỉ có thể công, nhưng không cách nào triệt để công phá người khác, đây cũng là một loại lộ tuyến duy trì liên tục.

- Người bên biên thành hẳn cũng nên tới rồi đi?

Âu Dương hỏi một vị đội trưởng xạ thủ đứng bên cạnh.

- Bẩm giáo quan, người biên thành không còn cách quá xa nơi này nữa, hẳn đêm nay là có thể đến rồi.

Đội trưởng xạ thủ này vội vàng trả lời Âu Dương, không có chút do dự, nhìn qua hắn giống như một thuộc hạ trung thành bẩm báo lại với chủ nhân.

- Tốt, thông báo cho Đa Minh, nói hắn dẫn theo những người ta đã nhắc với hắn, đêm nay gặp tại thánh hồ.

Âu Dương nói xong liền quay qua nói với những xạ thủ đang khổ luyện:

- Con đường thần xạ thủ, thiên phú cố nhiên là quan trọng, thế nhưng sự chăm chỉ lại càng quan trong hơn. Nhớ kỹ, muốn trưởng thành, trước còn phải ăn khổ nhiều.

Âu Dương nói xong liền xoay người đi về phía tây thành.

Buổi tối, Âu Dương ngồi một mình trên tảng đá ven thánh hồ, nhìn mặt hồ trong như gương, phản chiếu ánh trăng vàng, một cỗ cảm thụ thần kỳ xuất hiện tại trong lòng hắn.

- Thiên cơ?

Âu Dương cảm thụ được giữa hồ không ngừng phát ra một ít lực lượng như có như không, không ngừng muốn đưa tay bắt lấy những thiên cơ này.

Đáng tiếc, thiên cơ vô hình vô trạng, muốn có được chỉ phải dựa vào con đường cảm ngộ. Âu Dương mở hai mắt của mình, Âu Dương cũng không cố cưỡng cầu thiên cơ, bởi vì nó khác với lực lượng, lực lượng có thể hấp thu thật nhiều, nhưng thiên cơ lại chỉ có thể chờ ngộ.

- Các ngươi tới rồi!

Âu Dương nghe từ phía xa xa truyền đến tiếng bước chân, tuy rằng không có quay đầu lại, thế nhưng Âu Dương vẫn có thể biết sáu người đi tới chính là sáu người được hắn lựa chọn.

- Đa La thuộc về các ngươi, ta sẽ không hỗ trợ Đa La đi chinh chiến, thế nên ngày hôm nay gọi các ngươi tới là muốn giúp sáu người các ngươi đạt tới cửu giai đỉnh phong, tái hiện lại Đa La huy hoàng ngày xưa.

Âu Dương nhìn bóng trăng sáng giữa hồ, nhẹ nhàng nói.

Thế nhưng Âu Dương nói tùy ý, sáu người kia nghe vào lại giống như tiếng sấm trong tai. Trực tiếp đề thăng sáu người tới cửu giia? Trong số sáu người bọn họ, ngoại trừ Đa Minh và Biện Vũ có chút nền móng, còn những người khác ngay cả yêu chiến sĩ cũng chưa được tính, người như vậy cũng có thể đề thăng tới cửu giai?

- A? Cương giả đỉnh phong?

Đa Kiều Vi nhìn Âu Dương, tuy rằng ngay từ đầu nàng đã thấy Âu Dương rất thần bí, thế nhưng nàng cũng không thể nào nghĩ được, Âu Dương dĩ nhiên có năng lực như vậy.

- Đúng, ngay trong đêm nay, ta sẽ biến sáu người các ngươi trở thành cửu giai đỉnh phong.

Âu Dương mỉm cười, một bình linh đan nhỏ đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Có điều giờ khắc này mọi người đều không nhìn vào bình linh đan nhỏ trong tay Âu Dương, bọn họ đã bị lời Âu Dương nói khiến cho kinh sợ rồi.

Coi như cả Đa Minh, sắc mặt hắn cũng giật mình. Không phải Đa Minh không biết Âu Dương sẽ giúp hắn chế tạo cường giả đỉnh phong, thế nhưng ban đầu Đa Minh nghĩ, coi như là Âu Dương xuất thủ, hẳn cũng cần tới ít nhất mười năm mới có thể được.

Thế nhưng hiện tại Âu Dương lại nói với bọn hắn, chỉ trong một đêm cả sáu người bọn hắn liền biến thành cường giả đỉnh phong, khôi phục lại lục đại cường giả Đa La, tranh đoạt huy hoàng, hoành hành thiên hạ.

Nếu như lời này được nói ra bởi người khác, như vậy Đa Minh nhất định sẽ nghĩ người này điên rồi, thế nhưng chứng kiến thủ đoạn cường lực của Âu Dương, một tiễn bắn sập nửa hoàng cung, Âu Dương không thể không tin.

- Một đêm lên cửu giai, điều này sao có thể được?

Biện Vũ là tam giai lục tiên, nàng biết đề thăng cũng không phải cứ một bước một bước một gia tăng, nếu như Âu Dương nói cho nàng muốn một đêm tạo ra sáu tu luyện giả tam giai, như thế nàng có thể tin được, thế nhưng một đêm tạo ra sáu đỉnh phong, điều này nàng không cách nào tin tưởng được.

- Một đêm lên cửu giai…

Trác Vũ nhìn Âu Dương, đây quả thực chính là một bước lên trời, không sai chính là một bước lên trời, thế nhưng đối vói Trác Vũ cũng không phải vậy.

Trác Vũ là thần xạ thủ, hắn còn nhớ rõ lời Âu Dương nói. Nếu như tương lai hắn có một ngày đạt tư cách nhập vào chân linh giới, như vậy liền đến Vạn Tiên Sơn, khi đó Âu Dương có thể thu nhận hắn làm đệ tử.

Kể từ đó, đây vẫn luôn là mục tiêu của Trác Vũ.

- Đa Minh, ngươi tới trước đi.

Âu Dương tung cho Đa Minh hai viên linh đan, nói:

- Phương pháp tu luyện của mỗi người các ngươi đều khác nhau, hai viên linh đan này chứa đựng đủ linh nguyên giúp các ngươi một đêm bước vào cửu giai đỉnh phong.

Âu Dương nói xong, liền phát cho bốn người khác ngoại trừ Trác Vũ, mỗi người hai viên linh đan.

- Biện Vũ và Đa Minh tự hành tu luyện, Trác Vũ ở chỗ này chờ một hồi, ta sẽ truyền cho những người khác một bộ phương thức tu luyện.

Âu Dương nói xong, thân thể chợt lóe, liền đi tới trước mặt ba người khác. Một bộ công pháp của Vạn Tiên Sơn là Càn Khôn Lệnh được truyền vào trong đầu bọn họ, có điều Âu Dương cũng không truyền thụ cho họ công pháp cấp thánh thể.

- Công pháp Càn Khôn Lệnh này có nguồn gốc từ Vạn Tiên Sơn, thế nên một ngày kia nếu các ngươi may mắn có thể bước vào Chân Linh giới, như vậy hãy đến Vạn Tiên Sơn tìm ta.

Âu Dương hơi cười, hắn nói lời này coi như lạm dụng chức quyền hỗ trợ Vạn Tiên Sơn nhận trước mấy người đệ tử.

- Ngươi… Ngươi thực sự đến từ Chân Linh giới?

Tuy rằng tu vi Biện Vũ không cao, thế nhưng kiến thức cũng không thiếu, nàng dĩ nhiên biết chuyện về Chân Linh giới.

- Đừng hỏi những chuyện này nữa, năm người các ngươi đều tự bắt đầu đi.

Âu Dương không có giải thích điều gì, hắn quay lại nhìn Trác Vũ đang ngơ ngác, nói:

- Trác Vũ, đường đi của ngươi không khác với bọn họ, ngươi qua đây, ta có mấy điều muốn hỏi ngươi.

- A!

Trác Vĩ gật đầu, nhìn thoáng qua mấy người kia vừa nuốt linh đan, bắt đầu ngồi khoanh chân tiêu hao dược lực. Hắn đi theo phía sau Âu Dương tới một bãi cỏ ven hồ.

Âu Dương ngả người gối đầu lên hai tay, cứ như vậy dễ dàng nằm lên bãi cỏ ven hồ, đưa mắt nhìn trăng nhìn trời. Lúc này có thể thấy được trên mặt Âu Dương có vẻ vô ưu vô lự, nếu như một người nào khác ở Chân Linh giới thấy được Âu Dương lúc này, tuyệt đối sẽ không tin được hắn là gã cuồng nhân Âu Dương dám giết hai gã đại đế nổi danh tại Hải Thượng Liên.

- Còn nhớ rõ ta đã từng nói với ngươi những gì không?

Khẩu khí Âu Dương rất tùy ý, tuy rằng hắn rất hi vọng Trác Vũ có thể đi xa trên con đường yêu cung thủ, thế nhưng hiện tại có cơ hội một bước tiến vào cửu giai, nếu là Trác Vũ buông bỏ con đường yêu cung thủ, sử sang một hướng đi khác, Âu Dương cũng sẽ không nói hắn điều gì, dù sao con đường yêu cung thủ tràn ngập vô vàn khó khăn, hắn đã đi qua, tự nhiên biết rõ rất khổ cực.

Trác Vũ khẽ gật đầu, nói:

- Trong cuộc đời này, tay ta chỉ có chiến cung, nó đã thành như một sinh mệnh của ta, bất luận khi nào ta cũng không muốn buông bỏ nó.

Ngữ khí Trác Vũ rất là kiên định, từ trong lời nói của hắn có thể cảm thụ được một loại chấp nhất.

- Phía trước con đường yêu cung thủ tràn ngập chông gai, nhấp nhô vô cùng, hơn nữa đã lựa chọn làm một yêu cung thủ liền mất đi khả năng cận chiến được các yêu chiến sĩ cho là điều kiêu ngạo nhất, thế nên ngươi cần phải suy nghĩ rõ ràng.

Âu Dương cũng không nghĩ sau này có ngày Trác Vũ sẽ hối hận rồi tìm mình khóc lóc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.