Yêu Đến Chết Đi Sống Lại

Chương 19: Nóng giận




Sau khi có được sợi dây chuyền Tống Khâm liền đeo nó lên cổ của Lý Bội Ân, cô còn có cảm giác được sự nặng nề của sợi dây chuyền mang giá ba trăm triệu, cô nhìn anh đầy khó hiểu không biết tại vì sao anh lại đấu giá vì sợi dây chuyền đơn giản này mang danh đồ cổ mà có giá này cũng không xứng đáng lắm, thì ra đây mới chính là thú vui tao nhã của người giàu.
“Tôi chẳng thấy nó đáng giá ba trăm triệu chút nào, nhưng cũng cám ơn anh, tôi không thích đeo nó trả lại anh đấy.”
Lý Bội Ân vội tháo nó ra trả lại cho anh, cô cũng tranh thủ đi vào nhà vệ sinh cởi bỏ bộ quần áo mà Tống Khâm mua cho mình cả đôi giày cao gót và mấy cái túi đồ hiệu anh mua cũng trả lại tất thảy, Tống Khâm thật sự nhẫn nhịn và chiều chuộng cô quá nên bây giờ cô đang khiến anh nhục nhã đấy sao?
Cô như vậy mà vẫn đang cố tỏ ra bản thân thanh cao chê bỏ những thứ mà anh đã bỏ tiền ra để mua tặng, Tống Khâm bắt đầu cảm thấy tức giận hơn rồi, ánh mắt của anh có phần nguy hiểm, đôi bàn tay anh siết chặt lại, cô còn định là sẽ đón taxi về nhưng kịp thì đã bị Tống Khâm bắt lấy tay liền bế xốc cô lên quăng mạnh vào xe.
“A...anh điên rồi à?”
Tiếp đó anh quăng thêm đống túi xách đồ hiệu của cô vào trong xe, sợi dây chuyền anh cầm trước mặt của cô vô cảm xúc giật mạnh là cho sợi dây chuyền bị đứt ra, những hạt chuỗi cứ thế mà theo nhau rơi vương vãi trong xe, Lý Bội Ân trợn tròn mắt nhìn anh hiên ngang làm hỏng sợi dây chuyền bản thân vừa đáu giá ba trăm triệu hiên ngang phá hỏng nó như một món đồ chơi không có chút giá trị nào vậy.
“Cô đừng tưởng bản thân mình thanh cao, rồi cũng một ngày cô bị tôi làm hỏng rồi vứt đi như sợi dây chuyền này thôi, tôi đang chiều chuộng cô thì đừng để tôi tức giận.”
Lý Bội Ân khẽ run lên khi nhìn vào con ngươi đen láy của anh, môi mím chặt không dám hé nửa lời, cô quên mất là mình còn nằm trong lòng bàn tay của anh ta nếu cô cứ cãi lời không ngoan ngoãn thì sẽ những gì mà anh ta nói, anh ta nói được làm được, và tiền trong mắt anh ta cũng chẳng có giá trị gì giống như cô vậy, vì cô đang là món đồ chơi nên anh mới đối xử tốt với cô.
“Tôi...biết rồi...tôi nhận mấy thứ đó.”
Lý Bội Ân vội đưa tay nhặt lại những hạt ngọc trai nằm trên xe, cô nâng niu nó trên tay, Tống Khâm cũng không để ý mà lái xe nhanh hơn trở về khách sạn, vừa đến nơi anh đã mang cô lên phòng, do mấy ngày nay cơ thể mệt mỏi vì công việc anh chưa hề có một phút giây nào nghỉ ngơi đúng nghĩa nên mấy chuyện đó dồn nén lại kèm theo thái độ của Lý Bội Ân suốt cả buổi khiến anh tức giận như vậy, lửa giận vẫn chưa thể dập tắt được.
“Tống Khâm, anh nhẹ tay chút được không hả? Tay tôi sắp gãy rồi.”
Tống Khâm vừa mở cửa ra liền mạnh mẽ kéo cô vào trong nhà, anh quăng cô mạnh xuống giường rồi cởi phăng chiếc áo khoác khoác của mình ra, ánh mắt trở nên lạnh lùng dường như con người lúc nãy và bây giờ không phải là một người vậy, tuy nhiên anh chợt nhớ ra điều gì đó rồi đi tới tủ lấy rồi mang nó đến trước mặt của cô cưỡng chế.
“Uống đi!”
“Hả?”
Anh gằn giọng.
“Sữa, uống đi hỏi nhiều quá.”
Nói xong anh liền dằn cảm xúc của mình xuống đợi cô cầm lấy ly sữa uống cạn một hơi, anh mặc dù lúc nào cũng nóng giận nhưng vẫn có chút quan tâm cô, cô cũng không biết tại sao anh lúc nào cũng cho mình uống sữa cả nhưng quả thật sữa này có thể giúp cô tăng cân rất tốt.
“Tôi không muốn uống nữa đâu, sau này anh đừng cho tôi uống nó nữa được không? tôi ngán lắm rồi.”
“Kêu ca cái gì, tôi không thích người ốm, có da thịt một chút thì tốt, cô mà để bản thân sụt cân nào thì biết tay tôi.”
Nói dứt lời anh liền đi vào phòng tắm, Lý Bội Ân không biết là anh có tiếp tục chuyện lúc nãy hay không nhưng hiện tại thì anh đã rời đi rồi, vẻ mặt cũng có chút đỡ hơn lúc nãy nhiều.
Cô nằm trên giường một lúc thì cũng buồn ngủ, trong lúc ngủ cô có cảm giác như ai đó đang chạm vào cơ thể của mình đến khi mở mắt ra thì cô đã nhìn thấy Tống Khâm đang ở trên người của mình, trong lúc cô ngủ mà anh vẫn còn tinh thần làm mấy chuyện này nữa sao?
“A...anh...anh làm gì vậy?”
Tống Khâm bắt lấy đôi chân ngọc ngà đang giãy dụa của cô lại rồi cười nhẹ.
“Cô ngủ thì cứ ngủ, việc của tôi thì để tôi, còn nếu lỡ thức rồi thì hoạt động chút nào.”
Anh vừa nói dứt lời liền tiến tới chiếm hữu lấy đôi môi đang định kêu ca của Lý Bội Ân, cô bấu chặt vào tấm lưng rộng lớn của anh, cô chán ghét chuyện phục vụ người đàn ông này, cô không rõ về việc sinh nở lắm nhưng đã quan hệ mấy lần rồi không có sử dụng biện pháp an toàn nhưng tại sao cô vẫn chưa có dấu hiệu gì cả, hay là như vậy vẫn chưa đủ sao?
Thứ mà Lý Bội Ân mong đợi nhất bây giờ chỉ có thể là có thai để sớm ngày thoát khỏi tên khốn kiếp này, cô không bao giờ muốn gặp lại hắn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.