Yêu Đến Chết Đi Sống Lại

Chương 22: Gặp lại bạn cũ




Lý Bội Ân trên đường để về nhà, cô định ghé qua siêu thị mua chút đồ để nấu cơm sẵn tiện chiều nếu vào thăm ba của mình được cô sẽ mang đồ ăn ngon đến, lúc sáng đã đổ sông đổ biển làm cho ba của cô không thể ăn được mấy món đó, cô thở dài suy nghĩ về chuyện tìm người hiến tim cho ba thì đột ngột va phải một người nào đó.
“Xin lỗi, cô không sao chứ?”
Lý Bội Ân liền ngẩng đầu lên xua tay.
“Tôi không sao, ơ mà...”
Cô nghiêng đầu nhìn người con trai trước mặt rất quen thuộc, người đó cũng nhìn cô chằm chằm nhưng ngay sau đó liền tay bắt mặt mừng.
“Là Bội Ân đúng không?”
“Còn cậu là Khải Châu?”
Không ngờ ở nơi đất chật người đông này có thể gặp lại bạn cũ của mình, hiện tại những người bạn cấp ba của cô ai nấy cũng đều tản lạc có cuộc sống riêng và không còn liên lạc lại nữa, có cơ hội gặp lại người bạn cùng lớp quả thật là điều hạnh phúc nhất của Lý Bội Ân, lúc trước họ cũng khá thân thiết nhưng khi tốt nghiệp xong ai nấy đều có con đường riêng của mình.
Cô thì lựa chọn học đại học, còn Khải Châu thì lựa chọn đi du học ở Anh, nhìn thấy cô ban đầu Khải Châu còn có chút nghi hoặc không biết cô có phải cô bạn học giỏi nhất lớp ngày nào đấy không nữa, nhưng nghe giọng cùng với nụ cười quen thuộc ngay lập tức cậu đã nhận ra cô.
Cả hai nhanh chóng đi đến một quán cafe gần đó để trò chuyện tâm sự, Khải Châu ngày càng thay đổi ban đầu Lý Bội Ân cũng suýt không nhận ra vì cách ăn mặc và phong cách của cậu khá trưởng thành hơn lúc trước, trước đây cậu được xem là mọt sách của lớp, nhưng bây giờ đã bảnh trai hơn rất nhiều.
Châu Khải phấn khỏi hỏi.
“Bội Ân, hiện tại cậu đã làm gì rồi? Cậu ở gần đây không?”
Cô vừa khuấy ly cafe trước mặt liền đáp.
“Tớ làm ở công ty SYM, tớ ở cũng gần đây thôi, cậu về nước khi nào vậy?”
Cậu gãi đầu tươi cười đáp.
“Tớ cũng vừa về nước không lâu, tớ mới dọn đến đường XB.”
Nghe thấy vậy Lý Bội Ân liền reo lên.
“XB? Tớ cũng ở đường đó, trùng hợp thật đấy.”
Khải Châu cười tươi, xem ra họ cũng thật có duyên, anh hiện tại là một bác sĩ thú y vừa mới tốt nghiệp nên vẫn còn đang trong thời gian thực tập, cả hai bắt đầu bàn về chuyện lúc trước, đúng là biết bao nhiêu kỷ niệm bắt đầu ùa về với họ, mới đó mà đã năm năm rồi không gặp ai cũng thay đổi cả, và cả sự cảm mến mà cậu dành cho cô vẫn còn đó, một mối tình thầm lặng.
“Cậu đã có bạn trai chưa?”
Cô bị hỏi chuyện tình cảm nên khá lúng túng, dù sao cô và Tống Khâm cũng là quan hệ mập mờ không thể gọi là quan hệ tình cảm được.
“Chưa, tớ vẫn còn độc thân.”
Khải Châu cảm thấy rất vui khi nghe câu trả lời của cô, xem ra lần này cậu có cơ hội để theo đuổi cô rồi.
“Trùng hợp vậy, tớ cũng thế.”
Chợt Lý Bội Ân nhớ ra bản thân còn phải đi đến siêu thị để mua đồ ăn, nên định tạm biệt Khải Châu.
“Tớ định đi siêu thị, thôi cậu về trước đi nhé.”
Thấy Lý Bội Ân định rời đi, cậu liền níu lấy tay của cô nhẹ nhàng nói.
“Tớ cũng định đi siêu thị, hay là đi chung đi nhé, sẵn tiện lát nữa tớ đưa cậu về nhà được không?”
“Vậy... tớ không từ chối đâu, đi thôi.”
Khải Châu đi đến bãi đổ xe lái xe đến đón Lý Bội Ân cả hai cùng đi đến siêu thị gần đó để mua đồ, tính tình cả hai cũng khá hợp nhau, đến tận bây giờ cậu vẫn còn nhớ được Lý Bội Ân thích cái gì và ghét cái gì, như đang ôn lại tuổi thanh xuân của họ vậy.
Lúc này Tống Khâm gọi mãi mà Lý Bội Ân không bắt máy, anh định đón cô đi ăn cùng mình nhưng điện mãi àm chẳng chịu nghe máy, cô đang muốn chơi trò trốn tìm với anh sao? Tống Khâm để điện thoại xuống rồi đứng bật dậy đi lái xe ra ngoài định đến nhà để tìm Lý Bội Ân.
Anh lúc nào cũng sốt sắng vì cô cả, khi chiếc xe của anh dừng lại trước nhà thì anh nhìn lên phòng của cô thấy đã bị khóa xem ra Lý Bội Ân đã ra ngoài rồi, anh chợt nghĩ đến ba của cô, có lẽ cô đã đến thăm ông ấy, Tống Khâm lại ngồi lì trong xe nhất quyết không về nhà và ngồi trong xe đợi đến khi cô về mới thôi.
Lý Bội Ân cùng Khải Châu cũng đi siêu thị xong, cậu giúp cô xách túi đồ lên xe rồi lái xe đến đường XB.
“Bội Ân, ngày mai cậu có rảnh không?”
“Mai tớ rảnh, có gì không?”
Khải Châu tìm tất cả những chuyện để có thể được gặp cô và gần gũi cô nhiều hơn.
“Ngày mai có một buổi từ thiện của thầy thuốc, nên tớ định mời cậu đi chung với tớ, do tớ không có ai đi cùng cả, đến đó có thể ăn uống và chơi trò chơi nghe nói có trúng thưởng đấy, cậu có thể đi cùng tớ không?”
Lý Bội Ân liền kiểm tra điện thoại của mình, ngày mai của cô vẫn còn nghỉ và mấy cái bảng dự án cô cũng đã tổng duyệt xong xem ra cũng rảnh rồi.
“Được, mai tớ cũng không có gì làm, đây là số của tớ cậu có thể nhắn địa điểm và giờ qua cho tớ sắp xếp nhé.”
“Cậu hứa rồi đấy nhé.”
Khải Châu mừng ra mặt, xem ra sau này họ vẫn sẽ còn gặp mặt nhau nhiều, cậu nhất định sẽ tận dụng tất cả cơ hội và lấy đủ dũng khí để tỏ tình với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.