Yêu Đến Chết Đi Sống Lại

Chương 47: Tiếp đón đối tác




Tống Khâm vừa mới chuyển đến chỗ công tác chưa được nửa ngày đã lao tâm vào công việc đến nổi không có thời gian để nghỉ ngơi, cũng không có thời gian để gửi tin nhắn cho Lý Bội Ân, trong đầu lúc này chỉ nghĩ về cô thật sự khó mà làm việc được.
Đợi giải quyết xong công việc cũng tận tối, cuối cùng cũng có thời gian để thở, anh lấy điện thoại ra để gọi cho Lý Bội Ân.
Phía bên kia truyền đến tiếng chuông một lúc rồi cũng bắt máy, hôm nay ở nhà một mình cô cảm thấy vô cùng tự do và thoải mái, nhưng có điều cũng thiếu thiếu một bóng dáng cao lớn của anh, từ nãy đến giờ cô cũng có chút mong chờ.
“Ân Ân, đang làm gì đấy?”
“Đang chuẩn bị đồ ăn cho Tiểu Bội, anh biết không hôm nay Tiểu Bội nôn quá trời cũng may là chỉ do bao tử em ấy bị yếu, làm sáng nay tôi lo cho em ấy lắm.”
“Vậy sao? giờ nó sao rồi?”
“Ổn rồi, à mà...anh mới rảnh sao?”
Tống Khâm vừa nói vừa để lộ sự mệt mỏi trên gương mặt của mình, nhưng nhìn thấy cô anh như được sạc pin năng lượng lại.
“Mới rảnh được chút đấy, nhớ em lắm, còn em...có nhớ tôi không?”
“Tôi...cũng...có...”
Lý Bội Ân nói với giọng nhỏ dần, tuy nhiên anh rất thính có thể nghe thấy những từ đó từ miệng của cô, bởi mới nói anh như có thêm sức mạnh không còn chút mệt mỏi gì nữa, ngay lúc này thật sự rất muốn được trực tiếp ôm lấy cô vào lòng, chờ đợi qua một ngày đã lâu như vậy rồi, anh thật sự quá nóng lòng.
“Nghe em nói vậy tôi rất vui, mà Ân Ân tôi quên nói với em là ngày mai đối tác lần trước của chúng ta sẽ đến thăm công ty, em chịu trách nhiệm tiếp đón giúp tôi nhé.”
“Được, là người tên Lâm Nhất Thông lần trước đúng không?”
“Đúng rồi, mà này đừng trang điểm hay ăn diện quá, không có tôi ở đó tôi không yên tam chút nào cả.”
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Lúc anh và cô đang nói chuyện thì đột nhiên một cô gái xuất hiện lướt ngang qua phía sau lưng của Tống Khâm rồi cất giọng.
“Tống tổng chúng ta đi ăn thôi! À... anh đang nói chuyện sao?”
Cô gái đó có ý nhìn vào màn hình điện thoại phát ra anh đang nói chuyện với con gái, gương mặt liền trở nên xuống sắc.
“À tôi đang nói chuyện với vợ, mọi người có mặt đủ rồi chứ?”
Lý Bội Ân dán mắt nhìn anh và cô gái đó nói chuyện, ban đầu có chút khó chịu nhưng ngay sau khi câu giới thiệu của anh về mình thì có chút e ngại.
“Mọi người cũng có mặt đông đủ rồi, tôi xin phép đi trước nhé, anh nói chuyện vui vẻ nhớ đến nhanh nha.”
Tống Khâm có không ít phụ nữ vây quanh và tìm cách tiếp cận, bây giờ thì có cô rồi sẽ không còn nữ nhân nào dám tiếp cận anh nữa, dễ gì khi anh đã chặn miệng như vậy làm sao dám tiến thêm. Thấy cô có vẻ im lặng nên anh liền nói.
“Ân Ân, em đâu rồi?”
“Tôi đây! anh đi ăn đi, tôi cũng đi ăn.”
“Vậy em đi ăn đi, à tắt máy đi nhé.”
Anh không muốn tắt máy mà để cô tắt máy trước rồi mới đứng dậy rời đi, cuộc nói chuyện của họ cũng chỉ vỏn vẹn vài phút quá nhanh, cả ngày hôm đó cô cô đơn trong chính căn nhà này, cảm thấy căn nhà lúc này thật rộng lớn và trống trải làm sao.
Phía Tống Khâm, khi đến nơi không ngờ những đối tác của anh đều đưa theo vợ của mình, đáng tiếc là không thể đưa Lý Bội Ân theo để giới thiệu, cô gái lúc nãy cũng đi một mình nên được xếp chỗ ngồi bên cạnh của anh, tuy nhiên dù có ngồi cạnh vẫn không đổi lấy được sự chú ý của anh.
“Tống tổng, có thể lấy cho tôi cái đó không?”
Cô cố ý nhướn người qua sát anh rồi chỉ món ở phía xa, Tống Khâm thấy cô cứ nhích gần lại mình khiến anh khó chịu, anh liền đưa tay cầm lấy cái đĩa thức ăn mà cô chỉ đặt ngay trước mặt cô thay vì gắp cho cô, anh làm như vậy khó khăn cho cô rồi đây.
“Đây cô ăn đi, chúc cô ngon miệng không cần cám ơn đâu.”
Hiện tại cô gái có chút xấu hổ, vì mọi người đều dán mắt về phía anh và cô, họ còn tưởng là cô có thể ăn hết cả đĩa thức ăn đó nữa chứ.
“Tống tổng đúng là hào phóng ga lăng quá.”
“Đúng vậy, mà nhìn cậu trẻ thế đã có bạn gái chưa?”
Tống Khâm đặt đũa xuống mỉm cười nói.
“Tôi đã có vợ rồi, nhưng tiếc là hôm nay vợ của tôi không đi cùng được.”
“Chà trẻ vậy mà đã có vợ rồi sao? bên ngoài cũng rất đào hoa chắc nhiều cô theo đuổi lắm nhỉ?”
“Tôi chỉ có một trái tim thôi mà dành cho vợ hết rồi, tâm tư đâu mà dành cho hoa bướm ngoài kia chứ?”
Câu nói của anh khiến cho các phu nhân ở đây phải bật cười và có chút ghen tị với cô vợ của Tống Khâm, có được người chồng như anh thật là may mắn, cô gái vừa rồi cũng vừa bị làm bẽ mặt không dám lên tiếng, cuối cùng không chịu được liền đứng dậy rồi rời khỏi đó, Tống Khâm anh thật sự có ý thức tự giác đá văng những kẻ muốn cướp đoạt anh từ tay của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.