Yêu Đến Chết Đi Sống Lại

Chương 58: Chỉ muốn em về bên tôi




Sáng ngày hôm sau, Tống Khâm vẫn xuất hiện trước nhà của cô để đợi, cô vừa đi ra ngoài cũng được mấy bước thì bị anh níu tay lại, Lý Bội Ân quay đầu lại vẻ mặt khó chịu hất tay anh ra.
“Anh muốn cái gì đây hả?”
“Ân Ân, về lại công ty làm việc đi, tôi biết là em đang không có việc làm.”
“Ai nói với anh là tôi không có việc làm? Anh đừng tưởng rời khỏi công ty của anh thì tôi sẽ không thể vào được nơi khác tốt hơn nhé.”
Anh thở dài một hơi, anh làm sao có thể nói được rằng bản thân đã phong sát công việc của cô chứ, nếu nói ra chắc cô sẽ còn hận anh hơn nữa, anh không biết làm cách nào để cô có thể trở về lại với mình, chuyện bắt ép anh lại càng không thể làm được.
“Tránh ra để tôi đi.”
Cô lại một lần nữa lướt ngang qua đời anh, một cách lạnh lẽo vô tình. Anh chỉ biết đứng đó bất lực nhìn cô đi xa khuất, anh không thể đứng im nhìn cô rời xa mình như vậy, anh lập tức đuổi theo phía sau nhanh chóng bế xốc cô lên vai.
“Anh làm gì vậy thả tôi xuống!”
“Không thả, Ân Ân xem như tôi bắt cóc em vậy.”
Mặc cho cô cố gắng giẫy dụa anh vẫn hiên ngang giữ chặt lấy cô, Lý Bội Ân thấy có hơi chóng mặt một chút khi bị xốc ngược lại thế này, cô liền hết cách lấy trong túi ra cây bút có đầu nhọn đâm vào lưng của anh, bị tấn công bất ngờ Tống Khâm liền thả cô xuống, lưng của anh cũng bị thương nhưng không đến nổi.
Cô thật sự vô tình đến như vậy sao, khi anh vừa thả cô xuống ngay lập tức cô đưa tay vung thẳng một cái tát vào mặt của anh, Tống Khâm bị cái tát của cô làm cho mặt nghiên về phía bên kia, anh không nói gì cứ như vậy từ từ tiến lại gần cô, Lý Bội Ân sợ anh lên cơn điên nên sợ hãi lùi về phía sau.
“Đánh đi! Em đánh tiếp đi, đánh thoải mái, xong rồi...về với tôi được không?”
“Tống Khâm trên đời này không có thiếu phụ nữ, tại sao phải bám theo tôi chứ?”
“Em không biết sao? em là duy nhất không ai có thể giống em được.”
Anh với tay ra muốn chạm vào cô, bước chân cũng tới gần hơn, Lý Bội Ân lùi về sau. Cô quay đầu bắt đầu cong chân bỏ chạy, cô muốn chạy trốn khỏi Tống Khâm, cô cứ như vậy mà chạy rất nhanh băng qua con đường lớn đối diện, là cô không dám đối diện là cô bị cái lý trí chết tiệt đó khống chế bản thân, cô cứ lao đầu mà chạy mà không biết điểm dừng.
Tống Khâm đuổi theo phía sau anh rất sợ hãi, cô cứ chạy như vậy sẽ rất nguy hiểm, anh gọi tên cô từ phía sau.
“Ân Ân đừng chạy nữa, nguy hiểm lắm.”
Cô không nghe thấy những gì anh nói cứ cắm đầu mà chạy.
“Ân Ân cẩn thận.”
Đến khi cô nhận ra được thì mình đang đứng giữa đường, một chiếc xe lớn lao tới với vận tốc nhanh như gió, dường như không phát hiện ra cô, chiếc xe cứ thế mà lao thẳng vào cô, Lý Bội Ân chưa kịp phản ứng đã bị chiếc xe đó tông phải làm cô văng ra xa tầm vài mét.
“Không! Ân Ân.”
Tống Khâm chứng kiến được cảnh tượng đó anh sợ hãi chạy đến đỡ lấy cô, cả người của cô lúc này bê bếch máu, Lý Bội Ân có vẻ bị thương khá nặng phần đầu của cô chảy máu rất nhiều, người tài xế thấy vậy liền sợ bị truy cứu nên đã lái xe rời khỏi hiện trường, những người đi đường cũng bắt đầu tập trung lại tò mò.
Anh nhanh chóng gọi cho xe cấp cứu đến để đưa cô đi đến bệnh viện, nắm chặt lấy bàn tay lạnh toát của cô, những giọt nước mắt trên khóe mắt anh bắt đầu không ngừng tuôn trào, nếu như anh không đuổi theo cô có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này.
“Ân Ân, em không được xảy ra chuyện gì đấy.”
Xe cấp cứu cũng nhanh chóng đến đón cô đến bệnh viện, nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền cùng cơ thể lạnh buốt của cô, nếu như cô thật sự xảy ra chuyện gì chắc anh sẽ không sống nổi mất, giữ lấy đôi bàn tay bé nhỏ ấy anh áp nhẹ lên mặt của mình, giọng nói nghẹn ngào.
“Ân Ân, tôi chỉ muốn em về bên tôi thôi, tại sao em lại ngoan cố cứng đầu như vậy hả? Tôi đáng ghét đến như vậy hay sao?”
Chất giọng trở nên thê lương hơn.
“Tại sao lại để tôi yêu em nhiều đến như vậy chứ? Em nói đúng, xung quanh tôi không ít phụ nữ nhưng tại sao tôi lại yêu mỗi mình em?”
“Tôi chẳng có tí giá trị nào trong lòng em sao Ân Ân?”
Anh tự đối thoại một mình, cô không thể thấy được sự chân thành xuất phát từ anh, tại sao họ lại trở nên như thế này, vốn dĩ họ sẽ là một cặp đôi thật đẹp có thể tự do yêu được được gia đình chấp thuận mà, anh lấy trong túi của mình ra một chiếc nhẫn vội đeo lên tay của cô rồi khẽ hôn lên.
“Ân Ân, phải cố gắng khỏe lại chúng ta sẽ kết hôn được không? em sẽ lấy anh chứ?”
Lý Bội Ân nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, lúc này ở bên ngoài lòng anh nóng như lửa, cứ đi đi lại lại trước cửa phòng, chờ đợi một tia hy vọng, lúc này Lý Bội Ân đang chìm trong bóng tối, cô chợt nhìn thấy một luồng ánh sáng, cô đi theo phía ánh sáng đó đến một nơi rất kỳ lạ, đột nhiên giọng ói của ba và mẹ của cô vang lên.
“Bội Ân, hãy tỉnh dậy đi con đừng để người đàn ông kia chờ đợi nữa.”
“Đúng vậy, Bội Ân à... ba mẹ hiểu cho con mà, cậu trai đó cũng rất tốt mẹ đồng ý gả con cho cậu ta, con ngoan ngoãn đừng chống đối nữa.”
Lý Bội Ân bị giọng nói ba mẹ làm cho hoàn hồn trở lại.
“Ba mẹ... ba mẹ đang nói về ai vậy? người đàn ông nào?”
Giọng nói của họ cũng dần biến mất, Lý Bội Ân bắt đầu cảm thấy hoang mang và tò mò về người đàn ông mà ba mẹ của cô nhắc đến, người đó là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.