Hôm nay là ngày cuối cùng họ ở lại nơi này nên tranh thủ ăn uống rồi ra ngoài đi dạo sau đó là sẽ kết thúc chuyến hành trình hai ngày một đêm của họ tại quê hương, Tống Khâm dậy rất sớm để nghiên cứu nấu bữa sáng, vì anh không phải người giỏi nấu ăn trước đây cũng là vì Lý Bội Ân mà cố gắng học nấu các món mà cô thích để lấy lòng, nhờ vậy mà bây giờ tài nấu ăn của anh cũng cải thiện hơn trước nhiều.
“Cô ngồi đó đi, đồ ăn có ngay.”
Tống Khâm đeo chiếc tạp dề trên người ra dáng người đàn ông của gia đình, mùi thơm của thức ăn xộc lên mũi làm kích thích vị giác, Lý Bội Ân ngồi xuống ghế quan sát anh rồi nở nụ cười hạnh phúc, cô không ngờ rằng người đàn ông này lại tỏ tình với cô, lấy hết can đảm của mình, cô đứng bật dậy đi tới.
“Để tôi giúp anh.”
“Không cần đâu, cô Lý cứ ngồi đó để tôi trổ tài chút đi nào.”
Cô đưa tay che miệng cười sau đó đột ngột ôm lấy anh từ phía sau, Tống Khâm như đứng hình tại chỗ hành động của cô khiến anh kinh ngạc, động tác cũng dừng lại, anh quay đầu lại nhìn cô với đôi mắt khó hiểu, cô lại đột ngột nhón chân lên chủ động kéo cổ áo của anh xuống, đôi môi của cô lần này chủ động tìm đến đôi môi mềm mại của anh.
“Câu trả lời của tôi là vậy đó.”
Mùi khét bay xộc đến cánh mũi, nhưng Tống Khâm không quan tâm nữa anh với tay tắt bếp rồi nhẹ kéo cô ra, Lý Bội Ân hai má nhẹ ửng đỏ lên sau nụ hôn ngọt ngào vừa rồi, anh cong môi nở một nụ cười rạng ngời và tràn ngập sự hạnh phúc đột ngột bế cô đặt cô ngồi lên bàn, đôi bàn tay vuốt ve gương mặt kiều diễm của cô, không nghĩ rằng cô lại hành động như vậy, có lẽ sau khi mất trí nhớ thì tình cảm của cả hai trở nên tốt hơn trước nhiều, anh không thể diễn tả được sự hạnh phúc của mình lúc này.
“Em... thật sự đồng ý bên tôi sao?”
Lý Bội Ân choàng lấy cổ anh nhẹ gật đầu, Tống Khâm cười tít mắt chạm vào lọn tóc của cô đặt lên môi hôn nhẹ một cách nâng niu.
“Ân Ân... tôi vui lắm.”
“Vậy...quan hệ chúng ta...là như thế đúng không?”
Anh bày ra vẻ trêu đùa.
“Như thế nào là như thế nào?”
Cô bị anh trêu nên cũng hơi ngượng ngùng.
“Là...kiểu quan hệ yêu đương?”
“Sao? nói lớn lên nào!”.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
“Chúng ta là kiểu quan hệ yêu đương đúng chứ?”
Cô cố gắng nói lớn, Tống Khâm được một phen cười khoái chí dụi mặt vào cổ của cô nói.
“Đương nhiên rồi, em chính thức là của anh.”
Nói dứt lời anh liền đỡ lấy gáy của cô từ phía sau nhẹ nhàng tiến tới chiếm lấy đôi môi của cô, nụ hôn dần trở nên mãnh liệt hơn, dường như họ quên cả bữa sáng ngày hôm nay rồi, Tống Khâm sau ngày hôm đó cứ nắm lấy tay của cô thỉnh thoảng liếc mắt sang rồi lại cười, giống như sắp điên lên rồi.
“Anh vui đến vậy sao? cứ cười mãi.”
“Em biết cảm giác khi thích một người rất nhiều và người ấy cũng thích mình không? cái cảm giác đó rất sung sướng.”
“Anh thích em từ khi nào?”
Cô quay sang nghiêm túc hỏi.
“Lâu lắm rồi, rất rất lâu.”
“Lâu? Là từ lúc em vào công ty sao?”
Anh tạm gật đầu vì không thể nói rằng bản thân đơn phương cô từ năm cấp ba được nếu như vậy trí nhớ của cô sẽ quay trở lại anh rất sợ điều đó, bây giờ cứ hạn chế để cô nhớ về quá khứ sẽ tốt hơn, tốt nhất là cô đừng bao giờ nhớ lại những ký ức xấu ấy nữa mà chỉ ở thực tại, và thực tại này anh có được trái tim của cô.
“Khâm... chúng ta yêu đương nhưng đến công ty đừng công khai có được không?”
Anh đột ngột nhíu mày.
“Tại sao?”
“Sẽ khó xử.”
“Được nghe theo em hết, nhưng ra ngoài vẫn công khai đúng chứ?”
Lý Bội Ân khẽ gật đầu, anh cũng không cần phải làm quá lên cho cả thế giới biết nhưng chỉ cần cô chấp nhận yêu anh dù lén lút anh cũng chấp nhận, anh nâng đôi bàn tay của cô lên nhẹ nhàng hôn, ánh mắt thâm tình nhìn cô âu yếm, anh có chết cũng mãn nguyện thời khắc này anh đã đợi rất lâu rồi.
“Ân Ân, em muốn ở đây hay về thành phố?”
“Chắc là về thành phố đi, vì công việc chúng ta còn nhiều mà.”
“Được, vậy chúng ta về thành phố.”
Anh giúp cô dọn dẹp mọi thứ để trả phòng, nhưng lần này về thành phố anh và cô không phải mối quan hệ sếp và nhân viên nữa, họ chính thức là một đôi, về đến thành phố anh dừng lại trước một cửa hàng sau đó mua vật dụng gì đó rồi cất vào túi, cô cũng có chút tò mò không biết anh lại mua gì nhưng hỏi thì anh chỉ trả lời là bí mật nên cô càng tò mò hơn.
Về đến nhà, cô cảm thấy mệt mỏi và ngã xuống giường, tâm trạng cũng có chút phấn chấn hẳn lên, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
“Sao vậy?”
Nhìn lại thì thấy Tống Khâm mang theo chăn ga gối đệm, cô trợn tròn mắt hỏi, anh thì cười gian xảo tự nhiên đi vào nhà.
“Hôm nay anh sẽ qua đây ngủ.”
“Gì chứ? Không có chỗ để anh ngủ đâu.”
Anh bước tới ôm lấy cô từ phía giọng nũng nịu.
“Anh ngủ với em được không? cũng yêu đương rồi, anh muốn ôm em ngủ cơ.”
“Gì...gì chứ? Anh...muốn ngủ với em? Không được, em...chưa chuẩn bị tâm lý.”
Cô ngại ngùng đẩy anh ra che mặt lại, Tống Khâm bĩu môi ôm lấy cô nài nỉ.
“Anh chỉ ôm ngủ thôi, anh không đụng vào em chắc chắn.”
Tống Khâm vẻ mặt rất nghiêm túc, Lý Bội Ân thở dài một hơi biết làm sao bây giờ, cô cũng nghĩ anh sẽ không làm chuyện gì đi xa đâu, nên cũng bất lực đồng ý, Tống Khâm liền tự nhiên vào trong đặt gối của mình nằm xuống giường của cô.