Edit + Beta: Vịt
Cộng thêm một đêm này không ngủ, Thiệu Phi đã liên tục hai ngày hai đêm không chợp mắt. Nói cái gì ngủ một giấc liền không sao, bố trí hành quân lại căn bản không có thời gian ngủ bù. 5h đêm, các đơn vị bộ đội nhận được chỉ thị, lập tức lên đường, trước hoàng hôn tới được cứ điểm cuối cùng của lần sát hạch này — điểm tọa độ 046.
Ngày cuối cùng rồi, mệt mỏi hơn nữa cũng phải chống đỡ. Chiến sĩ trẻ tuổi vừa trải qua thất bại ở trong bóng đêm và gió mát xếp hàng, Thiệu Phi nương theo ánh đèn trên hành lang bộ chỉ huy, ở trên bản đồ đường mức kế hoạch lộ tuyến hành quân, bút đỏ ở trong tuyến đoàn như đay rối xoẹt ngang, giống như tia máu đỏ hỗn loạn trong mắt cậu. Giọng nói của cậu có chút khàn, hướng mọi người quơ quơ bản đồ: "Các anh em, đi!"
Một đường này bôn ba càng thêm gian khổ hơn này thứ 2, vinh dự phía trước kích thích mỗi một trái tim tăng tốc nhảy lên, Thiệu Phi thủy chung ở phía trước dẫn đường, Tiêu Mục Đình nhìn bóng lưng cậu, nhớ tới lời cậu nói lúc nửa đêm.
"Đội trưởng, tôi gần đây có chuyện nghĩ không ra, chờ tôi nghĩ thông suốt, ngài có thể ngồi với tôi như hôm nay, nghe tôi nói không?"
Thằng nhóc choai choai 20 tuổi, chuyện nghĩ không thông rất nhiều. Tiêu Mục Đình nhớ lại thời điểm mình lớn như Thiệu Phi, nghĩ không thông bánh thịt bò ở phòng ăn tại sao luôn mặn như vậy, nghĩ không thông Lạc Phong tại sao luôn gây sự với mình, nghĩ không ra có vài binh tại sao bắt đầu huấn luyện liền không cần mạng nữa — Chung quy không phải chuyện quá lớn gì cả.
Nhưng ngữ khí Thiệu Phi lại để cho anh cảm thấy cũng không phải là chuyện nhỏ, ít nhất không phải loại chuyện nhỏ nhặt giống như bánh thịt bò tại sao mặn.
Từ góc độ của Tiêu Mục Đình nhìn tới, Thiệu Phi bóng lưng cao lớn thẳng tắp, đôi chân rất thẳng, vác trên lưng cái balo giống như núi nhỏ.
Đã là một quân nhân phi thường đáng tin.
Nhưng là nếu như xem mặt, hai chữ "đáng tin" có lẽ phải đổi thành "đáng yêu". Một quân nhân phi thường đáng yêu.
Tiêu Mục Đình cười đến có chút bất đắc dĩ, Thiệu Phi chỉ là ở bên cạnh anh lộ ra vẻ đáng yêu, chịu ủy khuất sẽ khóc, đau sẽ kêu, nhiễm trùng chỗ đó sẽ xấu hổ, mắt trông mong mà nhìn anh, một tiếng "đội trưởng" gọi tới trong lòng anh mềm nhũn, mà lúc ở cùng một chỗ với chiến sĩ khác, Thiệu Phi quyết đoán, cường đại, đích thực gánh vác hai chữ "đáng tin".
Gần tới buổi trưa, các đội viên đã có hơn mười mấy tiếng không ăn cơm, nhưng cả ngày hôm nay không tiếp tế, tìm kiếm "Món ăn dân dã" phải tốn hao không ít thời gian. Thiệu Phi cùng mấy chiến sĩ nòng cốt thương lượng, quyết định tiếp tục hành quân, tranh thủ dùng tốc độ nhanh nhất tới được điểm tọa độ 046.
Không ai phản đối, mọi người giống như tiêm máu gà, liều mạng dùng phấn khởi đè xuống mệt nhọc.
Tiêu Mục Đình không ngăn lại, năm đó anh giống như đám binh nóng lòng này, vì nhiệm vụ mà "Không chừa thủ đoạn nào".
Buổi chiều 4h, chướng ngại gian nan nhất trên đường xuất hiện, một dòng sông nhỏ nước chảy cực kỳ xiết chặt đứt đường đi, các chiến sĩ phải bơi qua tới bờ bên kia, mới có thể đúng giờ chạy tới mục đích.
Thiệu Phi đứng ở bên bờ, sắc mặt ngưng trọng. Lúc kế hoạch đường đi, cậu không thể không chú ý tới con sông này, nhưng không nghĩ tới tốc độ chảy xiết như vậy. Chiếu theo suy nghĩ trước khi xuất phát, đi tới nơi này, các đội viên phải thống nhất xuống nước, võ trang bơi qua. Cho dù có thể lực chống đỡ hết nổi, giữa đồng đội lẫn nhau chăm sóc, đi qua cũng không có vấn đề.
Nhưng bây giờ tình huống này, đừng nói mấy đội viên thể lực gần tiêu hao, ngay cả các chiến sĩ còn có thể chống đỡ giống như cậu, Ngải Tâm, cũng không nhất định có thể an toàn qua sông.
Phải mắc dây thừng an toàn!
Ai có thể đi qua quấn dây thừng an toàn?
Thiệu Phi sau khi mài răng hàm, mười ngón tay từ từ nắm chặt. Thân thể mình đương nhiên là mình rõ ràng nhất, Thiệu Phi một mực gượng chống, nhưng đã dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm.
Nếu như cứng rắn đi qua, nói không chừng sẽ xuất hiện ngoài ý muốn. Mà nếu để cho những người khác đi buộc dây thừng an toàn, khả năng xảy ra ngoài ý muốn chỉ sẽ lớn hơn cậu tự mình đi.
Hạ quyết tâm, Thiệu Phi hướng phía sau hét lớn một tiếng, để cho đồng đội nhanh chóng đem dây thừng mang theo nối liền lại.
Ngải Tâm xông lên trước: "Chú đều như vậy rồi còn đi? Để anh đi, anh thể lực tốt hơn chút!"
"Anh tốt cái rắm." Thiệu Phi kéo khóe miệng lên, miễn cưỡng cười cười: "Việt dã võ trang 20 km lần nào cũng bại bởi em."
"Đó là đất liền!" Ngải Tâm nói liền muốn cướp sợi dây.
"Ở trong nước anh cũng không phải đối thủ của em a." Thiệu Phi một bên quấn sợi dây lên eo một bên nói: "Bơi võ trang anh thắng được em mấy lần?"
"Anh......"
"Được rồi, đừng tranh với em. Ở bên bờ giúp em vững vàng túm lấy sợi dây, vạn nhất...... Em là nói vạn nhất a, vạn nhất em bị sặc hôn mê, anh phải chịu trách nhiệm bằng tốc độ nhanh nhất kéo em về. Tới lúc đó thì phải dựa vào anh hoặc Tuyết Phong đi qua buộc dây thừng an toàn." Thiệu Phi vỗ vỗ thắt lưng: "Trước kia lúc huấn luyện tuyển chọn sông xiết hơn bây giờ chúng ta đều bơi qua, đó còn là nước sông băng tan đấy, lạnh tới mức em nửa ngày mới hồi thần được. Yên tâm đê, có dây ở đây, không chết được."
"Chết cái gì mà chết?" Ngải Tâm quát: "Chú con mẹ nó đừng mồm quạ!"
Thiệu Phi hít sâu một hơi, trên mặt giả bộ đại khí, trong lòng vẫn là có chút trống rỗng. Lúc trạng thái vừa vặn, bơi qua sông như thế này giống như chơi đùa vậy, nhưng hiện tại cậu đã là trạng thái "Máu đỏ", mỗi tế bào thân thể đều đang kêu gào: Không được, phải nghỉ ngơi.
Nhưng đội trưởng Máy Bay tuyệt đối không thể lui!
Tiêu Mục Đình đi lên phía trước, Thiệu Phi khàn tiếng nói: "Đội trưởng, tôi chuẩn bị xong rồi!"
Quyết định tổ trưởng làm ra, đội trưởng dẫn đội không thể phủ quyết, Tiêu Mục Đình cho dù lo lắng hơn nữa, cũng không tìm ra đội viên trạng thái tốt hơn bơi qua sông buộc dây thừng an toàn.
"Ừ." Tiêu Mục Đình đưa tay cầm lấy sợi dây ngang hông Thiệu Phi, cởi ra nút thắt đã buộc chắc, buộc lại lần nữa, dùng sức kéo, Thiệu Phi suýt chút nữa bị kéo vào trong ngực.
Việc này hết sức bình thường, sau buộc nút xong đều phải kéo thử một lần, nhưng Thiệu Phi trong lòng có quỷ, đột nhiên nhịp tim tăng nhanh, mặt vốn tái nhợt cũng đột nhiên bốc lên huyết sắc. Cậu vội vàng lui về sau một bước, cúi đầu kéo sợi giây nói: "Đội trưởng, vậy tôi, tôi đi qua."
Không biết có phải ảo giác hay không, Thiệu Phi cảm thấy ánh mắt Tiêu Mục Đình nhìn về phía mình âm trầm hơn thường ngày.
Nhưng cậu không kịp ngẫm nghĩ, sau khi vào nước, cảm giác mệt mỏi giống như thủy triều quanh mình không chút lưu tình mà đánh tới, cậu cắn chặt răng, dốc hết toàn lực mang theo sợi dây vùng vẫy qua bờ bên kia.
Bọt nước điên cuồng mà đánh vào trên mặt, mắt vừa chát vừa đau, không mở ra được, thân thể va đập về phía dòng chảy hạ lưu, dường như một giây sau liền sẽ bị cuốn vào đáy nước.
Bên bờ truyền đến tiếng reo hò của các đồng đội, Ngải Tâm rống lớn tiếng nhất. Thiệu Phi không có cách nào đáp lại, chỉ có thể dùng hết khí lực còn sót lại, từng chút từng chút, giống như ốc sên ở trong dòng nước xiết xẻ ra một con đường.
Cậu sặc nước, cũng may không có sặc ngất. Đường hô hấp, mũi, mắt, thậm chí lồng ngực đều khó chịu muốn chết, nước sông đánh vào lỗ tai, tiếng la của đồng đội nghe không được nữa, cả thính giác đều xông vào tiếng ong ong nặng nề, cũng không biết là ù tai nghiêm trọng, hay là đầu óc bị sóng nước đập hỏng.
Thiệu Phi dùng sức quơ quơ đầu, nín một hơi tiếp tục bơi về phía trước, lúc sắp tới lại sặc một ngụm nước, khó chịu tới mức trước mắt biến thành màu đen......
Lúc bò lên bờ, cả thân thể đều phát run, nhưng không có thời gian nghỉ ngơi, cậu nâng hai chân tê dại, tốn sức mà dịch tới bên một gốc cây to chắc, sau khi cột chắc sợi dây, liền quỳ xuống, dùng sức thế nào, cũng bò không nổi.
Dựa vào dây thừng an toàn này, các đội viên thành công qua sông. "Công thần" Thiệu Phi lại không được, hai mắt đỏ bừng ngồi phịch ở trên mặt đất, mệt mỏi ngay cả lời cũng không nói ra được.
Lộ trình tiếp theo, đội trưởng Máy Bay đã không cách nào đi tiếp.
Ngải Tâm ném hành lý xuống đất, túm lấy cánh tay Thiệu Phi liền vác lên lưng, Tiêu Mục Đình lại cắt ngang: "Tôi làm đi."
Lúc được Tiêu Mục Đình cõng lên, Thiệu Phi phát ra một tiếng "Ưm" rất nhỏ. Tiêu Mục Đình biết cậu muốn nói cái gì, hoãn thanh an ủi: "Tiểu đội trưởng của chúng ta đã rất lợi hại rồi, còn lại giao cho mọi người. Ba lô, trang bị của cậu, đều ở chỗ Ngải Tâm, sẽ không ném mất của cậu đâu."
Thiệu Phi vòng ở trên cổ Tiêu Mục Đình, mặt nhẹ nhàng dán tới. Cậu không phải bé trai vóc người nhỏ xinh, lính đặc chủng 1m8, muốn bao nhiêu nặng có bấy nhiêu nặng.
Lo lắng mệt mỏi Tiêu Mục Đình, muốn xuống dưới tự mình đi, hiện tại quả thực luyến tiếc bả vai đáng tin này.
Thiệu Phi ngay cả hô hấp cũng thả rất nhẹ, giống như như vậy có thể giảm bớt trọng lượng của mình, để cho Tiêu Mục Đình nhẹ nhàng chút.
Đội ngũ đổi những đội viên khác mở đường, Tiêu Mục Đình cõng Thiệu Phi đi ở cuối cùng. Thiệu Phi ban đầu nói không được, hiện tại dần dần bình thường, nhẹ nói: "Đội trưởng."
"Huh?" Tiêu Mục Đình không quay đầu lại, cũng không dừng lại, "Sao thế?"
"Nếu ngài mệt, để tôi xuống đi, tôi có thể tự mình đi." Kỳ thực còn muốn ỳ trên lưng ngài.
"Còn có một lát, gần tới nơi lại để cậu xuống, chỗ đó có hồng kỳ, phải tổ trưởng đi nhổ." Tiêu Mục Đình vừa nói nâng cậu lên, thanh âm có chút mệt mỏi: "Thật nặng."
"A...... Vậy tôi vẫn là tự mình đi thôi." Thiệu Phi ngượng ngùng: "Tôi nặng như vậy......"
"Cái tuổi này của cậu, nặng chút mới tốt." Tiêu Mục Đình nói: "Nói rõ rằng tố chất thân thể tốt, khẩu vị cũng tốt."
Thiệu Phi bĩu môi: "Đội trưởng ngài giễu cợt tôi."
"Cậu đứa nhỏ này, khen ngợi nhất định muốn lý giải thành giễu cợt."
"Tôi không phải trẻ con, tôi sắp 21 rồi!" Thiệu Phi nhăn lông mày lại, đặc biệt không muốn nghe Tiêu Mục Đình nói cậu là "Trẻ con".
Tiêu Mục Đình thấp giọng cười: "Được thôi, không phải trẻ con, là đội trưởng Máy Bay."
Đầu tim Thiệu Phi bị nhéo một cái, tê tê dại dại, lặng lẽ chôn mặt ở trên vai Tiêu Mục Đình, dè dặt ngửi ngửi, cho rằng làm tới đặc biệt bí mật, không ngờ Tiêu Mục Đình lại nói: "Đừng ngửi, trên người tôi giống cậu, chỉ có mùi mồ hôi với bùn đất, còn có mùi ẩm của nước sông."
"Tôi không có ngửi!" Thiệu Phi vội vàng phản bác,"Tôi chỉ không cẩn thận đụng phải!"
Tiêu Mục Đình không tranh luận với cậu, một đường này quả nhiên là mệt mỏi, ngay cả nói chuyện cũng lao lực.
Lại đi một lát, Thiệu Phi đột nhiên hỏi: "Đội trưởng, ngài lần trước lúc dạy cho chúng tôi vận chuyển người bị thương phải vắt trên vai, tư thế này của chúng ta có phải không chính xác hay không?"
"Sao, còn muốn tôi vắt ngang cậu vác?"
"Không phải." Thiệu Phi lắc đầu, được cõng đương nhiên thoải mái hơn được vác, tư vị lúc luyện tập bị Thích Nam Tự vác vắt ngang chạy quá khó chịu, nhớ lại đều cảm thấy choáng váng đầu muốn ói.
"Đó là dưới tình huống khẩn cấp vận chuyển người bị thương, cậu cũng không phải là người bị thương." Tiêu Mục Đình nói: "Bất quá nếu cậu muốn cảm thụ, tôi cũng có thể vác vắt ngang cậu.". Đọc 𝘵𝐫𝓊yện ch𝓊ẩn không q𝓊ảng cáo { 𝘵𝐫𝓊m 𝘵𝐫𝓊y𝖊n﹒𝐕n }
Thiệu Phi suy nghĩ một chút dáng vẻ mình giống như cái bao tải nằm nhoài trên vai Tiêu Mục Đình, không khỏi phát ra một trận tiếng cười.
Gần điểm tọa độ 046, hồng kỳ trên đỉnh núi ngược sáng chiều tà.
Các đội viên đã bắt đầu hoan hô, Tiêu Mục Đình vỗ vỗ chân Thiệu Phi: "Có thể tự mình đi chưa?"
"Có thể!" Thiệu Phi hai chân rơi xuống đất, Tiêu Mục Đình lại đỡ cậu một cái, vỗ vai cậu nói: "Đi đi tiểu đội trưởng."
Hồng kỳ bay phần phật, Thiệu Phi một cái rút lên, hướng về phía máy giám sát không người lượn quanh không trung bày ra một tư thế đánh lén.
Tư thế kia rất soái, mà lúc chuyển hướng Tiêu Mục Đình, cỗ đẹp trai cường tráng này lại biến thành ngây thơ đơn thuần, trực tiếp gọi tiếng lòng người động một cái.