*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Các sinh viên năm nhất khoa Khoa học tự nhiên tổ chức đấu bóng rổ, thi thố chỉ là thứ hai, hữu nghị mới là nhất, các lớp đều tích cực chuẩn bị. Tỉ lệ nam sinh khoa Toán đứng đầu trong khoa Khoa học nhưng số người biết chơi bóng rổ đếm trên đầu ngón tay.
Lớp trưởng chạy vật vã khắp các ký túc xá mà không lôi kéo ai được, hết cách đành dời tâm sức lên Giang Mộ Hành. Anh cao nhất lớp, có thân hình thể thao, khí chất mạnh mẽ, anh là lựa chọn hàng đầu cho trận bóng này, chỉ cần anh đứng ra trước, những người khác sẽ nhiệt tình theo.
Lớp trưởng nghĩ hắn với Giang Mộ Hành không quen không thân, sợ nói chuyện không tốt nên nhờ bí thư đoàn tìm gặp anh. Bí thư đoàn biết Giang Mộ Hành có người yêu, anh lại còn để đối phương tuyên bố chủ quyền như thế, chứng tỏ anh cưng chiều người đó đến mức mất nguyên tắc, cô nản lòng thoái chí từ chối nhận việc này.
Lớp trưởng đành tự thân vận động, có điều hắn không đến gặp trực tiếp Giang Mộ Hành mà gặp Yến Hảo, vì lí do nào đó mà hắn nghĩ đây là cách tốt nhất.
Ở nhà ăn nhỏ, Yến Hảo cầm chén nhựa, thổi miếng đậu phụ nhật thiết bản nóng hổi thơm phức.
"Giang Mộ Hành không biết chơi bóng rổ."
"Không thể nào."
Lớp trưởng trợn đôi mắt to sau lớp kính: "Cơ bắp cánh tay Giang Mộ Hành thoạt nhìn rất mạnh, cậu ấy còn có cơ bụng."
Yến Hảo khẽ híp mắt, như cười như không: "Cậu để ý nhiều thật."
Lớp trưởng bỗng lạnh sống lưng, vô thức giải thích: "Cái này có là gì, hồi Giang Mộ Hành trèo dây thừng huấn luyện quân sự, bộ rằn ri bị kéo lên một khúc, nhiều người thấy cơ bụng của cậu ấy."
Yến Hảo nghe thế, ký ức tương ứng hiện ra, tâm trạng cậu lập tức rơi xuống đáy vực.
Từ hôm nay mỗi khi ra ngoài, Giang Mộ Hành phải nhét gấu áo vào cạp quần. Đây là gia quy mới thêm.
Yến Hảo cắn miếng đậu hũ, cất giọng lúng búng: "Dáng đẹp không có nghĩa là biết chơi bóng rổ, hai chuyện không tương đương nhau."
Lớp trưởng há miệng: "Giang Mộ Hành không chơi được thật sao?""
Yến Hảo gật đầu.
Lớp trưởng cảm thấy ánh sáng cuộc đời lụi tàn, hắn đưa tay vào cặp kính dụi mắt, trong đầu chợt lóe lên một ý: "Thế để Giang Mộ Hành tạo sức áp đảo cũng được."
Yến Hảo im lặng dõi mắt tới, cho hắn tự hiểu.
Lớp trưởng suy sụp cúi đầu: "Xong, xong xong, lớp chúng ta không ai ra tay được hết."
Một lúc sau hắn cùng đường bí lối hỏi: "Yến Hảo ông chơi được không?"
Yến Hảo chưa kịp nói gì đã nghe hắn lẩm bẩm: "Không được, ông thấp quá, không chơi được."
Lớp trưởng muộn màng nhận ra bầu không khí xung quanh lạnh băng.
Yến Hảo lạnh lùng nhìn hắn: "Tôi cao một mét bảy mươi sáu."
Lớp trưởng: "..."
Yến Hảo nói xong tiếp tục ăn đậu phụ nhật thiết bản, ngó lơ hắn.
Lớp trưởng yên lặng đứng đằng sau Yến Hảo, nhanh chóng tiến gần thêm, so sánh với cậu rồi xấu hổ xoa xoa tay. Cậu chàng này mặt bé, ngũ quan nho nhã, thân hình thiên về mảnh khảnh, cùng với vòng eo nhỏ nên trông cao nhất là một mét bảy. Không thể nhận ra chiều cao thật, dễ tạo ra lỗi thị giác.
Bây giờ đã hơn chín giờ, gần mười giờ tối, chỉ có nhà ăn nhỏ trong đại học A còn mở cửa, từng dòng người bước vào mua đồ ăn tối, nơi Yến Hảo ngồi tách biệt với tiếng ầm ĩ.
Bầu không khí cứng ngắc.
Lớp trưởng tự biết mình đuối lý, hắn chân thành xin lỗi cậu.
Yến Hảo thấy hắn có thái độ tốt nên sắc mặt dịu đi: "Tôi với Giang Mộ Hành không tham gia được, để tôi vẽ poster."
Lớp trưởng buột miệng: "Ông biết vẽ..." Hắn còn chưa nói xong đã hấp tấp chuyển ý: "Quyết định vậy đi, ông phụ trách poster."
Hắn cực kỳ sợ Yến Hảo đổi ý.
Vốn lớp trưởng vẫn chưa biết nhờ ai tấm poster, giờ thì chuyện này xong rồi.
Yến Hảo nhìn nhà ăn: "Ông kết bạn với tôi, bàn kế hoạch qua QQ."
Lớp trưởng đang định nói gì đó thì thấy Giang Mộ Hành đi vào, hắn lập tức vẫy tay với Yến Hảo rồi chạy biến mất.
Giang Mộ Hành cầm xiên nướng đi tới: "Chuyện trận bóng à?"
"Ừm ừm." Yến Hảo đưa chén nhựa cho anh, nhận lấy xiên nướng: "Trương Hạo mong anh làm chủ trận bóng."
Giang Mộ Hành ăn chén đậu phụ cậu chưa ăn hết: "Nghĩ nhiều rồi."
"Không hẳn."
Yến Hảo gẩy mấy miếng ớt xanh trong túi, há miệng cắn một cái, nhúc nhích quai hàm.
"Trừ em ra, không ai biết anh là thóc gà." Yến Hảo không nể mặt mũi nói thêm: "Cái kiểu tập mãi không lên tay được ấy."
Giang Mộ Hành: "..."
——
Yến Hảo đi dưới ánh đèn, chạm vai Giang Mộ Hành trong ánh sáng lờ mờ: "Nói anh nghe chuyện này, em vẽ poster cho trận đấu bóng rổ."
Giang Mộ Hành nói: "Thì cứ vẽ thôi."
Yến Hảo tiến lên vài bước, xoay người đối mặt với anh, từ từ bước lùi: "Thế thôi à? Anh không muốn nói gì nữa sao?"
Giang Mộ Hành thản nhiên hỏi ngược lại: "Nói gì?"
"Ví dụ như em tự dưng vẽ poster làm gì, ăn no rỗi việc sao?" Yến Hảo nói: "Hay là em có vẽ được không? Có thời gian không bằng đọc thêm sách."
Giang Mộ Hành vẫn giữ giọng điệu không quan tâm: "Em vẽ, không phải anh vẽ."
Yến Hảo ăn ớt xanh, miệng dính đầy dầu mỡ: "Anh không nói thế được, em mà vẽ poster thì chắc chắn không thể dành thời gian cho anh."
Giang Mộ Hành tỏ vẻ "ồ" như không bận tâm lắm.
Yến Hảo trừng mắt: "Anh ra chiêu theo lệ thường được không?"
Hơi thở quanh người Giang Mộ Hành đột nhiên thay đổi, mưa gió nổi lên: "Sao em không nói trước với anh?"
Yến Hảo bối rối: "Em..."
Giang Mộ Hành thu cảm giác áp bức về, yết hầu anh nhúc nhích, giọng nhuốm ý cười: "Anh mà ra chiêu như lệ thường, em không bắt bài nổi."
Yến Hảo nghẹn họng.
Giang Mộ Hành ăn xong miếng đậu phụ cuối cùng, anh ném chén nhựa rỗng, đi về cánh cổng phía bắc.
Yến Hảo theo sau: "Anh trách em không nói cho anh biết à?"
Giang Mộ Hành không quay đầu: "Em đã nói rồi."
"Phải, em nói rồi." Yến Hảo quan sát biến hóa biểu cảm của anh: "Vậy em nói có đúng không?"
Giang Mộ Hành im lặng, nét mặt vô cảm, chỉ có tiếng bước chân chậm chạp phản bội tâm tư của anh.
Yến Hảo cắn môi, xem ra mình nói đúng rồi, lúc cậu định lên tiếng, ớt xanh trên cây xiên như có ý thức riêng, rơi xuống đất nhân lúc cậu lơ là.
Giang Mộ Hành ngồi xổm xuống nhặt ớt bằng khăn giấy.
Yến Hảo nhìn bờ vai rộng của anh: "Em vừa mới quyết định vẽ poster."
"Nhìn chung khoa Toán với đại học A rất tốt, nhưng đó chủ yếu là nhờ được ở cạnh anh, em muốn làm phong phú cuộc sống đại học."
Giang Mộ Hành vứt ớt xanh với cây xiên đi: "Sao em không tham gia câu lạc bộ?"
Yến Hảo sửa lại: "Làm phong phú vừa phải."
Giang Mộ Hành không ngạc nhiên với câu trả lời này.
"Đại học cộng với câu lạc bộ không vui chút nào, chẳng có ý nghĩa." Yến Hảo bĩu môi: "Hơn nữa anh không tham gia thì em tham gia làm cái chim gì."
Giang Mộ Hành nhíu mày: "Nói đàng hoàng."
Yến Hảo lập tức đứng thẳng người, lớn tiếng đáp: "Dạ!"
"Báo cáo lãnh đạo, tôi hoàn toàn nhận thức được lỗi lầm của mình, nói chữ chim lúc ở dưới giường thật khiếm nhã, vô cùng khiếm nhã, sau này tôi sẽ phân rõ nơi chốn, trời đất chứng giám."
Giang Mộ Hành giật cơ mặt.
——
Đại học A có diện tích rộng, có đến hai nhà để xe. Cổng phía bắc có nhà xe nhưng không để bao nhiêu xe đạp, hai trong số đó thuộc về Yến Hảo và Giang Mộ Hành, hai người chậm rãi, thanh thản đạp xe về nhà.
Đối mặt với gió đêm, Yến Hảo chạy xuống sườn dốc, đạp giày lên bàn đạp: "Ở cửa nhà ăn tự dưng anh đổi sắc mặt, dọa em phát sợ."
"Nhưng em thấy anh lúc đó rất gợi cảm, suýt thì cứng, anh xem em có phải M không?"
Giang Mộ Hành nghiêng đầu: "M nghĩa là gì?"
Yến Hảo bình tĩnh đáp: "Nghĩa là em yêu anh."
Giang Mộ Hành nhướng mày: "Thật không?"
Đôi mắt Yến Hảo tràn đầy chân thành: "Đương nhiên thật."
Giang Mộ Hành: "Em hiểu lầm chỉ số thông minh của anh, hay em không biết chỉ số thông minh của chính mình?"
Yến Hảo: "Mau về thôi, ăn thịt xiên nguội không ngon."
———
Chú thích:
(*) Đậu phụ nhật thiết bản: