Yêu Đương Trong Thế Giới Thần Quái

Chương 2: Gặp lại




Trong nhất thời, Phương Sở có loại cảm giác không chân thực...
Giống như đang nằm mơ.
Cậu chẳng qua là tham gia một bữa tiệc trên du thuyền thôi mà, sau 2 năm gặp lại bạn trai cũ là “duyên không thể đỡ”, phát hiện bạn trai cũ là kẻ có tiền cũng đã đủ chấn kinh rồi! Nhưng có người chết là chuyện quái quỷ gì vậy?! Chuyện như này mà cũng có thể gặp được sao???
Hôm nay cậu mang hào quang nhân vật chính sao?
Bởi vì tiếng hét đó, nên sự chú ý của mọi người bị thu hút qua, họ đổ xô đến cửa, ngay sau đó là tiếng hét chói tai, thanh âm ầm ĩ hỗn loạn vang lên.
Phương Sở không có đi qua, ngược lại ẩn giấu trong đám đông, nhìn vẻ mặt lo lắng sợ hãi của mọi người, lấy lại bình tĩnh, một lần nữa phải thừa nhận không phải cậu đang mơ, mà thực sự có người chết.
Bây giờ cũng không phải lúc thích hợp để xem náo nhiệt, Phương Sở vội vàng lui lại phía sau đám đông, đứng xa xa nhìn tình hình bên đó.
Một lúc sau, một cô gái được mọi người đỡ vào, trên váy cô ấy còn dính máu, vẻ mặt sợ hãi như mất hồn, chính là Xu Xu vừa mới trao đổi thông tin liên lạc với Phương Sở.
Hẳn là lúc cô ấy đi ra ngoài, vô tình phát hiện xác chết ở hành lang.
Hành lang là nơi lúc nào cũng có người đi qua, chắc có lẽ không phải do cố ý giết người ….. Chẳng lẽ là tử vong ngoài ý muốn?
Dù sao đi nữa thì cũng quá đen đủi rồi.
Kỳ thực Phương Sở rất tò mò, nhưng cậu thấy Úc Tư Trạch đã đi qua, nên cố gắng kìm lại sự tò mò của mình.
Ngay sau đó, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi với khí chất bất phàm được vệ sĩ vây quanh, cậu nghe thấy vài tiếng thì thầm, lông mày nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc. Phương Sở nhận người đàn ông đó là chủ của du thuyền này, Trịnh Trí Duệ, hắn có rất nhiều sản nghiệp, cho nên thường xuyên tổ chức hoạt động trên du thuyền này, là nhân vật nổi tiếng, cũng là đối tượng lấy lòng của nhiều người.
Hắn rất ngạc nhiên khi biết có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại và nói với mọi người: "Xin lỗi, vừa rồi có một chuyện ngoài ý muốn. Chúng tôi đã liên hệ với cảnh sát, xin mọi người hãy bình tĩnh và ở yên trong đại sảnh đừng có tùy ý đi lại, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho mọi người. ”
Phương Sở nhướng mày, câu này… Giống như có chút nguy hiểm.
Tuy nhiên, Trịnh Chí Duệ hiển nhiên không có ý định giải thích thêm, liền xoay người bước nhanh về phía Úc Tư Trạch, trầm giọng nói chuyện với anh, một lúc sau, hắn mới có vẻ thoải mái hơn một chút, gật đầu lia lịa, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn rất nghiêm túc.
Vì sự cố này, hành lang bị phong tỏa, mọi người tập trung đông đủ ở hội trường.
Tuy Trịnh Chí Duệ nói an bài hết thảy, nhưng bởi vì sự tình xảy ra quá đột ngột, có không ít người nhìn thấy thi thể, mà tin tức ngầm lan truyền rất nhanh, sợ hãi âm thầm lan tràn.
Phương Sở nghe nói người chết hình như là bồi bàn trên tàu, chết rất thê thảm, bị chặt thành từng miếng thịt, máu đổ khắp nơi, không biết là tên sát nhân biến thái nào có thể làm chuyện như vậy...
Phương Sở lau mồ hôi trên trán, đề này siêu cương.
Bởi vì bầu không khí có phần trầm mặc, Phương Sở lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho bạn mình, liền phát hiện điện thoại di động không có tín hiệu, hoàn toàn không gửi được.
Mặc dù tín hiệu trên biển không tốt là điều bình thường, nhưng việc mất liên lạc với thế giới bên ngoài vào thời điểm này khiến mọi người cảm thấy trầm trọng hơn.
May mắn thay, trên tàu có điện thoại vệ tinh, vì Trịnh Trí Duệ đã nói rằng hắn đã liên lạc với thế giới bên ngoài cho nên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, Phương Sở nghĩ.
………………
Khi chuyện như thế này xảy ra, mọi người đều không có tâm tư chơi đùa.
La Tấn Nghĩa đứng trong đại sảnh với vẻ mặt nặng nề, hắn biết nhiều hơn người bình thường một chút, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng, cũng không vui vẻ như lúc đầu, lúc này hắn đột nhiên có chút ghen tị với những người không biết gì, không biết mình đang ở hoàn cảnh nào.
Nhưng may mắn có Úc Tư Trạch ở đây, nghe nói hội bọn họ chuyên xử lý những chuyện như này …..
Cái này cũng coi như là may mắn đi?
Những chuyện không thể tưởng tượng ấy, mãi đến nay hắn vẫn cảm thấy có chút khó tin, nhưng nhìn điện thoại vẫn không có tín hiệu, hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Sớm biết thế này, hôm nay đã không tới.
La Tấn Nghĩa cảm thấy miệng hơi khô, nhìn bốn phía xung quanh, đều là những tốp ba tốp bẩy chụm lại thì thầm nói chuyện với nhau, những người phục vụ đều đang bận rộn, mọi người thần sắc hoảng sợ, ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, cũng chẳng có ai chú ý tới hắn. Mà hôm nay hắn lại tới một mình, cũng không có ai để sai sử, nghĩ nghĩ một hồi đành tự mình đi lấy nước, nhưng chưa kịp đi hai bước, một bóng người đột nhiên lao tới trước mặt hắn!
Động tác kia! Tốc độ kia! Quả thực làm người ta nghẹn họng trân trối!
Khi bước vào tuổi trung niên, thể trọng ngày càng nặng, tóc ngày càng ít đi, cũng không còn tinh thần như lúc trẻ, hơn nữa lại hay tiếc mệnh, bị trận tử vong này dọa cho không ít! Chẳng lẽ hắn xui xẻo như vậy, gặp phải tên sát nhân biến thái sao!
La Tấn Nghĩa chưa kịp hoàn hồn, một ly nước đã nhanh chóng được đưa đến cho hắn, là một người thanh niên đẹp trai trong tay cầm ly nước, vẻ mặt lấy lòng nhìn hắn, rồi ân cần nói: "La tổng, mời uống nước."
La tổng, thiếu chút nữa nói cứu mạng: "..."
Phương Sở dùng ánh mắt chờ mong nhìn ông chủ, vất vả lắm cậu mới chờ được lúc Úc Tư Trạch tránh đi, lúc này mới phát hiện cơ hội ông chủ có một mình! Chờ đợi cả đêm để gặp được một cơ hội trời cho như vậy! Bây giờ không lấy lòng thì đợi đến khi nào!
Cậu đã ở bên cạnh nhìn chằm chằm thật lâu!
Cơ hội dành cho những ai có sự chuẩn bị, thời buổi này để chân chó cũng không dễ dàng nha.
La Tấn Nghĩa trầm mặc nhìn Phương Sở hồi lâu, ánh nhìn khiến cho Phương Sở phải dựng cả lông, bắt đầu nghĩ lại xem mình có chỗ nào làm chưa tốt... Chính là rõ ràng cậu rất nỗ lực mà...
Lúc này La Tấn Nghĩa chậm rãi duỗi tay nhận cốc nước, mặc dù tay hắn vẫn hơi mềm, với còn chưa hoàn toàn hồi phục sau khi chịu kinh hách, nhưng ở trước mặt một người trẻ đang cố lấy lòng hắn vẫn cố tỏ ra bình tĩnh để khiến bản thân mình không thất thố, nếu không đó sẽ là chuyện mất mặt cỡ nào!
Ha hả, thế là hắn bình tĩnh gật đầu, khẽ hừ một tiếng.
Tỏ vẻ hắn rất bình tĩnh.
Phương Sở thấy vậy vô cùng sùng bái, nhìn bộ dạng bất phàm của ông chủ càng làm cho cậu cảm thấy hình tượng ông chủ như núi cao sâu không lường được. Quả nhiên là đại nhân vật, gặp loại chuyện này cũng có thể bình tĩnh coi như không có chuyện gì! Chính bản thân cậu còn thấy rất lo lắng đây.
La Tấn Nghĩa nhấp một ngụm nước, cụp mắt xuống hỏi: "Cậu là—"
Cuối cùng cũng có cơ hội tự giới thiệu bản thân, hai mắt Phương Sở sáng lên, ngực hơi ưỡn lên: "Tôi là nghệ sĩ trực thuộc của Tinh Huy, tên là Phương Sở. "
La Tấn Nghĩa suy nghĩ một lúc, hoàn toàn chưa nghe nói qua, chính hắn cũng không mời cậu, không biết tiểu tử này trà trộn vào thế nào, nghệ sĩ trong công ty phải cả nghìn người, người có thể xuất đầu lại càng ít. Để có cơ hội không ít người không từ thủ đoạn, thấy nhiều liền không có cảm giác nữa, nhưng hôm nay hắn chỉ tới có một mình, bên người cũng không có ai đắc lực để dùng, khó có được nhân viên đến cửa, lại có vẻ rất sùng bái hắn, mặc danh liền cảm thấy người trẻ tuổi này không phải không biết nhìn, mà còn có chút đáng yêu thành khẩn! Lưu tạo bên người dùng một chút cũng có thể.
Không phải do hắn sợ hãi! Mà do hắn thưởng thức người thanh niên này!
La Tấn Nghĩa uống thêm một ngụm nước, cảm thấy cổ họng không khô nữa, mới ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Phương đúng không, thực không tồi.”
Phương Sở hưng phấn đến run rẩy, nếu nói ra thì người khác cũng không tin, ai nói La tổng lạnh lùng khó tiếp cận, rõ ràng là rất bình dị gần gũi nha! Hắn còn nhớ kỹ tên cậu, lại còn có ấn tượng tốt với cậu, hôm nay đi một chuyến không vô ích!
La Tấn Nghĩa thấy Phương Sở cao hứng như vậy, thầm nghĩ người trẻ tuổi này còn khá ngốc, cũng không tính thức thời, nhưng lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, cho nên ánh mắt lại càng hiền lành, chuẩn bị hỏi hai câu: “Cậu…… "
Kết quả mới nói một chữ, liền thấy người thanh niên ngoan ngoãn hiểu chuyện thay đổi sắc mặt, xoay người lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai vọt vào đám người!
Thực sự là đến vô ảnh đi vô tung, giống như kinh hồng du long.
La Tấn Nghĩa:???
Không phải muốn trở thành chân chó sao?
………………
Phương Sở thật vất vả mới tiếp cận được ông chủ, mắt thấy ông chủ còn rất thưởng thức mình, đang chuẩn bị rèn thép khi còn nóng thì đột nhiên nhìn Úc Tư Trạch từ cửa bước vào, đi về hướng của La Tấn Nghĩa.
Thiệt là! Cậu cũng không muốn diễn cảnh gặp lại tình cũ trước mặt sếp, trước khi chắc chắn thái độ của Úc Tư Trạch cậu tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ!
Phương Sở xông vào đám người không thèm nhìn lại, thấy đã cách rất xa sẽ không bị phát hiện, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chạy xong lại tự tát mình một cái, cái đồ không có tiền đồ, bọn họ lúc trước là yêu đương bình thường lại cũng chia tay bình thường! Vì cái gì vừa thấy anh ta liền chạy... Lúc này, Phương Sở cảm nhận sâu sắc sự tàn khốc của thực tại và mê man của nhân sinh.
Lúc đang thở dài, cậu liền cảm thấy tay áo bị ai kéo, vừa cúi đầu liền nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Xu Xu.
Xu Xu bọc một tấm chăn, bên dưới chiếc váy còn dính ít máu, có lẽ do sợ hãi nên sắc mặt vô cùng tái nhợt, bàn tay đang nắm tay áo Phương Sở hơi run run, cô tháp giọng nói: "Anh Phương Sở, anh ở chỗ này phải cẩn thận một chút, ở đây..."
Phương Sở không ngờ tới vừa vặn chạy tới phía cô ấy, hồi nãy lúc chạy cậu không có để ý phương hướng, nghe cô ấy nói vậy liền thay đổi sắc mặt, nhớ tới lời đồn đãi lúc trước, hơi do dự hỏi: "Chẳng lẽ..."
Xu Xu lại chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói: "Không biết kẻ sát nhân còn ở đây không, nhưng nếu còn ở đây, có lẽ là lẩn trốn trong đám người chúng ta. Kia.. Kia tuyệt đối không phải là tử vong ngoài ý muốn, anh không thấy được... "
Cô ấy nói tới đây, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, môi trắng bệch: "Em nhìn thấy thi thể, cứ như vậy … Trong hành lang... Tất cả đều là khối thi thể và máu … Liền bộ dạng đều không nhận ra..."
Thật sự là có sát nhân biến thái!
Sắc mặt Phương Sở tái nhợt, nhưng vẫn miễn cưỡng bình tĩnh, nói: "Cho dù là kẻ sát nhân vẫn còn, hiện tại rất nhiều người chúng ta lại cảnh giác, hắn cũng không dám làm gì."
Xu Xu nghĩ một hồi, thấy cũng có lý, hoảng sợ nói: “Hi vọng như vậy...”
Phương Sở an ủi: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì!”
Tuy rằng cậu cũng có chút sợ hãi, là một người đàn ông, cậu không đến mức để một cô gái nhỏ tới an ủi.
Lúc này Xu Xu mới lộ ra nét cười, trên má hiện lên lúm đồng tiền nói: "Ừm, có lẽ là e. nghĩ nhiều rồi, hẳn lát nữa là có thể về nha …..." Nàng lè lưỡi, nói: " Thực ra em có chút hối hận khi đã tới đây, sớm biết sẽ thế này, em sẽ ngồi ở nhà …. anh trai em nói tính cách của em không thích hợp với vào giới giải trí, nếu biết em tới chỗ này chắc chắn sẽ không vui, đều do em không chịu nghe lời. ”
Cậu xoa đầu cô gái,“ Đừng nghĩ nhiều như vậy, sẽ không sao đâu. ”
Giọng Phương Sở rất dịu dàng, Xu Xu bỗng cảm thấy vô cùng đáng tin, lại xích gần bên cậu một chút, không khí giữa hai người vô cùng ấm áp hài hòa...…
Như một bức tranh đẹp!
Cho đến khi một giọng nói trầm, lạnh băng phá vỡ tất cả...
"Cô là người đầu tiên phát hiện ra thi thể sao?"
Xu Xu bỗng ngẩng đầu lên, đối diện với một gương mặt đẹp trai và lạnh lùng, thân hình nam nhân này vô cùng cao lớn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, biểu tình lạnh nhạt. Từ trên cao nhìn xuống làm cho người ta có cảm giác áp bức, làm cho sắc mặt cô càng thêm trắng bệch, gắt gao nắm chặt ống tay áo Phương Sở, "Đúng, đúng vậy..."
Bởi vì quá sợ hãi nên cô thậm chí không phát hiện ra người bên cạnh đang cứng đờ.
Phương Sở lúng túng đứng đó, khong xong! Vừa rồi nhát thời vô ý không phát hiện ra Úc Tư Trạch đi qua đây! Bây giờ đã quá muộn để trốn … Hơn nữa tay áo cậu vãn đang bị nắm chặt!
Cả đêm nay trốn tránh tốn công vô ích rồi...
Nhưng Phương Sở phát hiện ra rằng cậu lo lắng quá nhiều.
Ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Úc Tư Trạch rơi xuống trên người Xu Xu, cũng không để ý cậu đang đứng đây, chỉ coi như cậu không tồn tại, giọng nói lạnh lùng bình tĩnh: "Làm sao cô phát hiện ra hắn?"
Giọng điệu của anh chẳng những không có nhiệt độ, mà dường như đang thẩm vấn một tên tù nhân!
Tâm trạng Phương Sở đột nhiên trở nên phức tạp, Úc Tư Trạch chỉ coi như không quen biết cậu, là do cậu đa tâm, căn bản không cần phải quá để ý, chỉ là... Nói chuyện với một cô gái nhỏ như vậy, thật sự là không biết thương hương tiếc ngọc, không thấy người ta đang sợ hãi sao?
Trước đây cảm thấy tính tình Úc Tư Trạch rất bình thường, tuy không nói nhiều, nhưng không đến mức bất cận nhân tình như bây giờ, làm cho Phương Sở có chút kinh ngạc.
Xu Xu vừa mới bị chấn động, lại bị khí tức của Úc Tư Trạch áp bách, không khỏi run lên, nói: “Tôi, tôi muốn đi ra ngoài hóng gió … Vừa đi ra ngoài cổng, kết quả chưa được mấy bước đã thấy cái xác... "
Úc Tư Trạch nhìn cô:" Lúc tìm thấy cái xác, có ai khác ở hiện trường không? "
Xu Xu chậm rãi lắc đầu nói:" Ở đó không có ai khác. ”
Ánh mắt Úc Tư Trạch sắc bén, nói: “Vết máu trên người cô là làm sao, dính vào từ khi nào? ”
Cô chậm rãi lắc lắc nói:“ Lúc đó tôi quá sợ quá, liền xoay người bỏ chạy,kết ẩu liền ngã trên mặt đất, liền dính vào ….. Trên mặt đất toàn là máu." Cô ấy có chút nghi hoặc, không rõ tại sao Úc Tư Trạch lại hỏi chuyện này,.ấy vấn đề này hồi nãy cô đã trả lời rồi.
Úc Tư Trạch cuối cùng cũng ngừng thắc mắc, nhìn cô một cái thật sâu rồi quay lại.
Ngay khi Phương Sở nghĩ rằng Úc Tư Trạch cuối cùng cũng rời đi, lúc cậu đang yên tâm, Úc Tư Trạch đột nhiên nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt đen không đáy.
Đối mặt với Phương Sở nhếch khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Đã lâu không gặp.”
Phương Sở: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.