Phương Sở: "..."
Ừm? Không phải nói không quen biết sao? Tự nhiên chào hỏi thì cậu biết phải nói gì bây giờ?
Phương Sở nhịn một hồi lâu, ngượng ngùng cười nói: "Đã lâu không gặp."
Hai mắt Úc Tư Trạch đen tối không rõ đang nghĩ gì, ánh mắt sắc bén như muốn đâm thủng cậu, một lúc lâu sau, anh nhàn nhạt nói: "Em biết cô ta?"
Phương Sở nghĩ tới, vừa rồi Úc Tư Trạch tra hỏi Xu Xu như phạm nhân, bây giờ lại hỏi quan hệ giữa cậu và cô ấy, chẳng lẽ là vì việc này mới chào hỏi cậu? Đây là đang nghi ngờ cậu sao? Cũng không biết anh làm nghề gì, hình như không phải cảnh sát....
A, một khi đã chia tay thì là người xa lạ, hóa ra anh vì vụ án mạng mới đến hỏi thăm cậu! Phương Sở cảm thấy thả lỏng đôi chút nhưng vẫn cảm thấy tiếc nuối, nhưng cậu nhanh chóng trả lời: "Đúng vậy, chúng tôi vừa mới quen nhau."
Ánh mắt Úc Tư Trạch hơi rũ xuống, ánh mắt chậm rãi rơi vào trên tay Phương Sở, môi mỏng lạnh lùng cong lên, anh nói: "Em đi với tôi, tôi có chuyện muốn hỏi em."
Xu Xu thấy Phương Sở chuẩn bị rời đi, có chút luyến tiếc, nhưng đối phương là Úc Tư Trạch, ánh mắt lạnh lẽo kia làm cho người khác phải e sợ, tức khắc khiến cô phải buông tay ra.
Phương Sở thấy thế liền thương hương tiếc ngọc, an ủi: "Không sao, tôi đi với anh ấy ra ngoài nói chuyện một chút, lát nữa sẽ trở lại."
Xu Xu gật đầu.
Phương Sở nói xong, thấy Úc Tư Trạch đã quay đi, liền vội vàng tăng tốc đuổi theo, sau khi nén lại cảm xúc, nở nụ cười nói: "Anh muốn hỏi tôi cái gì?"
Úc Tư Trạch dừng lại bên cạnh cửa sổ, bóng đêm như phụ trợ thêm khuôn mặt nghiêm nghị của anh, anh nhàn nhạt liếc nhìn Phương Sở, sau đó cúi đầu lấy từ trong hộp lấy ra một điếu thuốc, giơ tay lên đặt ngậm vào trong miệng, mi mắt buông xuống làm lộ ra đôi lông mi cong cong rõ ràng, hình dáng đôi tay thon dài tuyệt đẹp, cả người lười biếng mà tao nhã, nhưng lại mang theo chút lạnh lùng khó tả.
Phương Sở nhìn anh, ngây người một lúc.
Cậu chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc là vì cậu đã cùng người này thân mật hai tháng rồi, nếu muốn bọn họ nói định nghĩa của tình yêu, thì chắc là vì bề ngoài mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Không hỏi từ đâu đến, đi đâu và về đâu, chỉ vì thích nên ở bên nhau, mà cũng vì một nguyên nhân vớ vẩn mà chia tay.
Nói đến bây giờ, chính cậu lại đem chuyện này là một hồi diễm ngộ... Có lẽ Úc Tư Trạch cũng vậy, nên sau khi chia tay, đều không nghĩ muốn liên lạc với cậu.
Chỉ là sau hai năm vắng bóng, người này vẫn có thể dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn, có một khuôn mặt như vậy là được trời ưu ái nha, loại hình này nếu vào giới giải trí, không cần hậu trường cũng có thể nổi tiếng, nhưng cố tình lại là đại gia bạc triệu!
Sự ghen ghét khiến Phương Sở khôi phục lại từ cảm giác hoài niệm.
Uhm... Xem thái độ xa lánh như bây giờ của Úc Tư Trạch, thì tái lại tình duyên là chuyện không có khả năng, thật đáng tiếc.....
Haiz, tại sao năm đó mình có mắt không tròng vậy?
Tiềm năng là gì? Đây chính là tiềm năng!
Tâm trạng Phương Sở vô cùng phức tạp, thận trọng hỏi lại: "Anh định hỏi tôi cái gì?"
Úc Tư Trạch nhìn chằm chằm Phương Sở, đôi mắt đen như mực, biểu tình khó lường, chợt đưa tay dụi tắt điếu thuốc, trầm giọng nói: "Tại sao em lại ở chỗ này?"
Phương Sở không chút do dự đáp: "Bởi vì tôi được mời!"
Mãi mới có được thư mời, cơ hội tốt như vậy, kẻ ngốc mới không tới!
Úc Tư Trạch im lặng mấy giây, sau đó dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn Phương Sở, một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói: "Từ giờ trở đi, em liền đi theo tôi. "
Phương Sở ngạc nhiên, đây là có ý gì? Chẳng lẽ là bởi vì cậu quen biết Xu Xu, nên anh mới nghi ngờ cậu? Thậm chí phải tự mình giám sát cậu?
Cậu nhanh chóng thề với trời: "Tôi không liên quan gì đến kẻ sát nhân! Hung thủ không phải là Xu Xu, anh yên tâm!"
Không biết tại sao, sau khi nói xong, Phương Sở thấy ánh mắt Úc Tư Trạch càng thêm lạnh nhạt, nói: "Là vậy sao? Em hiểu rõ rõ cô ta?"
Phương Sở đột nhiên bị nghẹn.
Sau hai năm vắng bóng, Úc Tư Trạch biến thành bộ dạng đáng sợ, đây là khí chất của kẻ có tiền trong truyền thuyết sao? Mang theo lự kính đi xem, càng xem càng cảm thấy khí thế bức người.....
Haiz, sau hai năm không gặp, đừng nói là tái lại tình duyện, không bị coi thành phạm nhân đã là may lắm rồi.
Còn có ai đáng thương hơn cậu nữa không?
Một tay đút túi, Úc Tư Trạch nhìn Phương Sở có chút không kiên nhẫn, giọng nói lạnh lùng, tích chữ như kim nói: "Ở đây không an toàn."
Phương Sở ngước mắt lên, ngạc nhiên nhìn Úc Tư Trạch.
Chẳng lẽ... Anh lo lắng cho an nguy của cậu sao? Vì vậy mới muốn giữ cậu bên người? Chẳng lẽ vừa rồi cậu trách nhầm anh, không ngờ anh vẫn có tình người đến vậy! Bề ngoài lạnh nhạt nhưng sâu trên trong là nội tâm dịu dàng!
Thực sự là một đêm vợ chồng trăm năm ân ái!
Là tôi hiểm lầm anh.
Phương Sở cảm động đến phát khóc, ngay lập tức trả lời: "Được!"
Úc Tư Trạch: "..."
Anh đưa tay ấn trán một hồi rồi thở dài một hơi "Đi với tôi."
Úc Tư Trạch bước tới một chiếc ghế sô pha ở ngoài đại sảnh, vốn chỗ đó có mấy vị nhị thiếu gia nhà giàu cùng tiểu tình nhân đang ngồi, khi Úc Tư Trạch đi tới, liền bị ánh mắt lạnh lùng của anh quét qua, một người trong đó lập tức cười nịnh nọt: "Anh Dư, mời ngồi."
Sau đó vội kéo đồng bạn của mình rời đi đến một chiếc sô pha khác.
Sau khi đi được xa, người bạn đồng kia vẫn đang còn mơ mơ màng màng, oán trách vì cái gì phải nhường chỗ, sau đó bị người còn lại khiển trách một phen.
Úc Tư Trạch liếc mắt sang chỗ khác, hướng cậu nói: "Ngồi đi."
Phương Sở: "..." Trong lòng cậu cự tuyệt, cậu tới đây là muốn quan hệ, hiện tại lại diễu võ dương oai như vậy, không tốt lắm...
Chờ sau này khi người ta biết tôi với anh không có quan hệ gì, có đến tìm tôi tính sổ không đây? QAQ
Nhưng mà thực sự có chút mệt, thôi đuổi cũng đã đuổi, ngồi xuống một lúc vậy.
Ghế sô pha rộng rãi chỉ có một mình cậu ngồi, nhìn trống không, Phương Sở nhớ đến ý tốt của Úc Tư Trạch, cho nên cũng tốt bụng vỗ chỗ bên cạnh, ngập ngừng nói: "Anh cũng ngồi đi."
Úc Tư Trạch liếc nhìn cậu, cũng không biết có phải do Phương Sở ảo tưởng, cậu cảm thấy có ý cười trong mắt anh, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Úc Tư Trạch nói: "Em chờ ở đây."
Anh xoay người, đi tới bàn cầm một đĩa bánh kem, đưa đến trước mặt Phương Sở, nhẹ giọng nói: "Hiện tại chắc chưa thể quay về liền được, em ăn trước chút gì đi."
Trên thực tế, trước khi bắt được hung thủ, không ai có thể biết được họ sẽ ở đây bao lâu.
Úc Tư Trạch liếc nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, trong bóng tối không nhìn rõ thứ gì.
Mọi tình huống đều có thể xảy ra.
Phương Sở không biết gì về chuyện đó, bọn họ căn bản không đi xa, để trở về thì đi được bao lâu chứ? Có lẽ lúc này cảnh sát đang đợi ở bến tàu, Trịnh Trí Duệ chỉ nói rằng mọi chuyện vẫn ổn.
Bất quá đối mặt với ý tốt của Úc Tư Trạch, cậu vẫn nhận lấy.
Lúc này, một bóng người mập mạp khó khăn chen qua đây, Lục Thiếu Du lau mồ hôi trên trán, khi nhìn thấy Úc Tư Trạch hai mắt hắn sáng ngời, vẫy vẫy tay: "Này, Úc tiên sinh, tôi nghe nói cậu ở đây, thật là tìm cậu cũng không dễ nha. "
Khi đi đến phía trước, hắn phát hiện Phương Sở cũng ở đó, một mình ngồi ở trên sô pha, liền sửng sốt: "Tiểu Phương cũng ở..."
Đây không phải là tiểu nghệ sĩ hồi nãy còn chạy đến chỗ mình chân chó, sau đó không nói lời nào liền chạy đi sao?
Quả thực như chuyện môn tới tìm mình, La Tấn Nghĩa tâm tình phức tạp.
Phương Sở giật mình đứng lên, cậu không ngờ La Tấn Nghĩa lại đột ngột đi tới. Ông chủ đang đứng cậu ngồi một mình ở đây có được không vậy?! Khẳng định là không được!
Phương Sở cười gượng một tiếng: "La tổng."
La Tấn Nghĩa dè dặt gật đầu, mặc dù vừa rồi hắn cũng có chút không vui, nhưng hắn không phải kẻ nhỏ nhen để ý mấy chuyện lặt vặt như vậy, nhìn Úc Tư Trạch nói: "Vu tiên sinh, tình huống thế nào..."
Thái độ Úc Tư Trạch thản nhiên, anh không muốn giải thích quá nhiều, nói, "Như những gì anh thấy."
Sao lại nói kiểu này! Muốn trang bức cũng phải chọn thời điểm nha!
Phương Sở tức khắc trừng to đôi mắt, nếu như La tổng tức giận thì phải làm sao? Lùi lại 10.000 bước nói La tổng không giận anh, nhưng sẽ trút giận lên cậu mà! Phải làm sao để La tổng không giận bây giờ? Anh có thể tùy tâm sở dục, tôi còn phải lấy lòng sếp đây!
Phương Sở muốn lấy lòng ông chủ, lại cảm thấy nói bây giờ thì hơi xấu hổ, liền lựa ngay công cụ có sẵn trong tay đưa đến trước mặt La Tấn Nghĩa, nịnh nọt: "La tổng, ngài có mệt không? Hay ăn gì trước rồi nói sau?"
La Tấn Nghĩa: "..."
Ngay khi Phương Sở nói câu này, cậu cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhưng cậu không quan tâm cho rằng mình bị ảo giác, tiếp tục nhìn La Tấn Nghĩa với ánh mắt trông mong.
La Tấn Nghĩa vốn không kiên nhẫn chuẩn bị trách cứ Phương Sở, thì lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Úc Tư Trạch đứng ở sau lưng Phương Sở: Mình làm sai chỗ nào? Tại sao ánh mắt của Úc tiên sinh lại đáng sợ như vậy, cứ như thể muốn giết ông vậy?
Cũng may là đại lão bản lăn lê bò lết ở thương giới nhiều năm, La Tấn Nghĩa tuyệt không phải cái bao cỏ.
Bây giờ nghĩ lại, vừa là hắn sơ ý! Không nhận rõ tình huống bất thường! Úc Tư Trạch vẫn đứng, nhưng Phương Sở thì ngồi đó một mình, chẳng lẽ bọn họ biết nhau? Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?
Vừa nghĩ như vậy, La Tấn Nghĩa cũng không dám khinh thường Phương Sở, thay vào đó là nhìn chiếc bánh một cách rối rắm.
Cái bánh này, có nên nhận hay không đây?
Cuối cùng, dưới ánh mắt lạnh lùng của Úc Tư Trạch, La Tấn Nghĩa cẩn thận cầm lấy chiếc bánh trong tay Phương Sở, rồi hướng Phương Sở nở một nụ cười hòa ái: "Cảm ơn."
Phương Sở đã bỏ quên Úc Tư Trạch phía sau, thụ sủng nhược kinh nhìn La Tấn Nghĩa. Thật không hổ là đại lão bản, hàm dưỡng này, tố chất này, rõ ràng vừa rồi cậu làm không tốt, hắn như vậy lại làm cậu thấy ngại:: "Không cảm ơn, không cần cảm ơn, được hầu hạ La tổng là vinh dự của tôi, mời ngồi!"
Nói rồi cậu cúi xuống dùng tay phủi phủi lên cái ghế sô pha vốn vô cùng sạch sẽ, làm một tiểu chân chó vô cùng tận trách!
La Tấn Nghĩa: "..." Lần này ngồi xuống có vẻ vô cùng phỏng mà, dù sao Úc Tư Trạch vẫn đứng.
La Tấn Nghĩa vừa mới xuất hiện, đã bị bỏ qua, Úc Tư Trạch bị coi như không tồn tại rốt cuộc chịu không nổi, trán nhảy dựng lên, ấn vào vai Phương Sở, trầm giọng nói: "Đều ngồi đi."
Nói xong lại nhìn La Tấn Nghĩa, giọng điệu âm u: "La tổng luôn luôn bình dị dễ gần, sẽ không để ý chứ?"
La Tấn Nghĩa lắc đầu quầy quậy!
Úc Tư Trạch nở một nụ cười rất nhạt, gật đầu và ra hiệu cho Phương Sở ngồi xuống.
Phương Sở thầm nghĩ ông chủ thật sự rất bình dị nha, nghe người ta nói La tổng không dễ tiếp cận, vốn không cùng một thế giới với bọn họ, trước khi cậu tới đây còn nhắc nhở cậu không nên chạy tới vấp phải đá, lúc này chắc chắn là bị vả mặt bốp bốp bốp! Quả nhiên cơ hội chỉ dành cho những người dám đối mặt thử thách!
Úc Tư Trạch nhìn Phương Sở với vẻ mặt không thốt nên lời.
Cho nên thà rằng đi nịnh bợ La Tấn Nghĩa, cũng không chịu liếc nhìn anh nhiều hơn một cái sao? Chẳng lẽ cậu cảm thấy anh không có bản lĩnh để giúp cậu? Nếu cậu biết thân phận thật của anh.... Vậy lúc trước khi nói chia tay sẽ do dự một chút chứ?
Úc Tư Trạch nghĩ đến điều này liền cười nhẹ.
Rốt cuộc anh mong chờ điều gì từ Phương Sở? Có một số việc..... không phải hai năm trước đã rõ ràng sao?
Nhưng Phương Sở không biết sự tình, không có nghĩa là con cáo già La Tấn Nghĩa này cũng không biết, có lẽ hắn đã nhận ra được không đúng.
La Tấn Nghĩa rất tự hiểu lấy mình cẩn thận liếc nhìn Úc Tư Trạch, cảm thấy có chút ủy khất:... Ánh mắt của Úc tiên sinh càng thêm đáng sợ, không phải tôi đã cầm bánh kem, đã ngồi rồi sao?
Còn muốn tôi làm gì nữa?
Hắn béo như thế giảm cân rất khổ sở, ai hiểu được nỗi đau này chứ? Cái loại bánh kem có hàm lượng calo cao như này không dễ dàng đụng tới được không? Hơn nữa hắn cũng không thích đồ ngọt..... Thiệt đau lòng muốn ôm lấy thân thể mập mạp của mình.
La Chí Tường ủy ủy khuất khuất cho một miếng bánh kem ngọt nị vào miệng, cố hết sức để không hủy hình tượng, chậm rãi thử nói: "Úc tiên sinh, cậu và Phương Sở là..."
Phương Sở vừa nghe thấy vậy, liền giật mình hoảng hốt, chuông cảnh báo trong lòng không ngừng kêu vang! Tuyệt đối không thể để La tổng biết Úc Tư Trạch là bạn trai cũ của cậu! Chính cậu dính vào quang hoàng của Úc Tư Trạch, chính là cáo mượn oai hùm! Nhưng bạn trai cũ thì không tốt lắm đâu.
Dù sao câu nói sau khi chia tay thì vẫn có thể là bạn tốt, có mà cái P ấy!
Phương Sở vội vàng lên tiếng trước Úc Tư Trạch, nói: "Tôi và Úc Tư Trạch là bạn tốt của nhau!" Cậu chớp chớp mắt nhìn Úc Tư Trạch!
Anh em, giúp một chút.
Úc Tư Trạch tỏ vẻ thờ ơ:... A, thì ra cậu cũng biết là bản thân cậu dính quang hoàng của tôi.
Úc Tư Trạch mặt vô biểu tình liếc nhìn La Tấn Nghĩa, không nói gì.
La Tấn Nghĩa thấy Úc Tư Trạch không có phủ nhận, lại thấy đối phương sủng nịnh Phương Sở như vậy, cuối cùng mới phản ứng lại, chẳng lẽ Úc Tư Trạch không thích chính mình quấy rầy anh và Phương Sở!
Nghĩ đến đây, hắn không thể ngồi đây một giây nào nữa!
Chưa kể đến việc quỹ hội không phải là nơi mà hắn có thể đắc tội, chỉ bằng sống chết của mình đêm nay đều nằm trong tay anh, liền đã không thể đắc tội Úc Tư Trạch! Có thể đi đến hôm nay La Tấn Nghĩa không phải không có mắt nhìn người, những chuyện đắc tội người ta như vậy hắn không bao giờ làm!
Ý thức được điểm này, hắn nhanh chóng đứng dậy và cười sang sảng: "Vậy các cậu bạn tốt gặp mặt, tôi cũng không quấy rầy nữa. Vừa lúc tôi có chuyện cần tìm Trịnh Chí Duệ, đi trước một bước."
Phương Sở lưu luyến không rời nhìn ông chủ, đã phải đi rồi sao? Cậu vẫn còn rất nhiều điều muốn nói, chẳng hạn như có thể cho cậu cơ hội thử vai....
Nhưng La Tấn Nghĩa dường như thực sự rất vội, cũng không quay đầu liền đi, thậm chí còn có cảm giác hốt hoảng.
Phương Sở không còn cách nào khác, ân cần nói: "La tổng, đi từ từ!"
Nhìn bóng người khuất dần, lộ ra vẻ tiếc nuối...
Úc Tư Trạch trước sau lạnh lùng.
Khi La Tấn Nghĩa không có ở đây nữa, cuối cùng Phương Sở mới để ý tới sắc mặt của Úc Tư Trạch, trong lòng rơi lộp bộp, vừa rồi cậu lo lấy lòng ông chủ, cũng không để ý tới Úc Tư Trạch, nhưng... Mà cũng không phải chuyện lớn, dù sao La Tấn Nghĩa mới là người lo cơm áo gạo tiền của cậu, cho dù Úc Tư Trạch có giàu và quyền lực đến đâu, thì anh cũng chỉ là bạn trai cũ...
Vẫn là lạnh như bằng sương bạn trai cũ.
Ngày nay, mọi người bình đẳng, xã hội hài hòa, anh cũng không phải lãnh đạo trực tiếp của cậu, thật sự muốn người khác phải coi anh như đại gia sao? Phương Sở cảm thấy bản thân cậu cũng không có tật xấu như vậy!
Nhưng không biết vì sao, Phương Sở lại cảm thấy có chút áp lực trước ánh mắt lạnh lùng của Úc Tư Trạch, tựa hồ vừa rồi cậu làm sai vậy. Khụ khụ, dù sao vừa Úc Tư Trạch cũng cho cậu mặt mũi vô cùng phối hợp, Phương Sở cười nói: "A, haha, thật sự là đã lâu không gặp, dạo này anh có khỏe không?"
Từ trong cổ họng Úc Tư Trạch phát ra một tiếng: A.
Phương Sở không quan tâm, tiếp tục cảm thán: "Thật không nghĩ tới còn được gặp lại anh, lúc ấy anh nói đi là đi, về sau tôi gọi điện cho anh toàn thuê bao, có phải anh đổi số rồi không? Lâu rồi không liên hệ.... "
Úc Tư Trạch: "Tôi chưa đổi số điện thoại."
Phương Sở bị anh tàn nhẫn vạch trần: "..."
Cảnh tượng rất xấu hổ.
Làm người hà tất phải nghiêm túc như vậy sao! Đó đều là chuyện hai năm về trước!
Phương Sở cười gượng một tiếng, dứt khoát chuyển đề tài: "Đúng rồi, vừa rồi anh hoài nghi Xu Xu là hung thủ sao? Người ta là một cô gái nhỏ, anh hung dữ như vậy sẽ làm cô ấy sợ."
Ánh mắt Úc Tư Trạch lạnh đi, đôi môi mỏng mím chặt, chậm rãi nói: "Cô ấy là người đầu tiên tìm thấy thi thể, và cô ấy là người duy nhất ở hiện trường. Nói một cách logic, cô ấy là rất có thể là kẻ sát nhân. "
Phương Sở không đồng ý: "Nhưng mà..." Theo logic mà nói, cô không có thời gian và thể lực để phạm tội, để chặt một người thành nhiều khúc trong một thời gian ngắn là chuyện không hề dễ dàng.
Úc Tư Trạch đột nhiên chồm tới, nắm chặt cổ tay Phương Sở, sắc mặt lạnh lùng tiến lại gần.
Phương Sở sững sờ, nhịp tim tăng nhanh, loại khoảng cách hôn môi này làm người ta rất thẹn thùng nha, lẽ nào Úc Tư Trạch thật sự vẫn còn cảm tình với mình...
Nhìn thấy Úc Tư Trạch càng ngày càng gần mình, phía sau truyền đến tiếng hét thất thanh.
Úc Tư Trạch đột nhiên buông tay, ánh mắt thay đổi, không chút do dự xoay người lao thẳng về hướng đó!
Tốc độ cực kỳ nhanh.
Phương Sở cũng vội vàng đi theo, chậm hơn Úc Tư Trạch hai bước, thực mau đã tới chỗ phát ra tiếng hét chói tai, theo ánh mắt của những người khác nhìn vào phòng tắm, liền thấy sàn nhà trong phòng tắm đều là mảnh tàn chi, máu văng khắp nơi, một cái đầu vừa vặn lăn đến chỗ bọn họ.
Đôi mắt cô gái vẫn chưa nhắm lại.
Phương Sở vẫn nhớ rằng chỉ mới mười phút trước, cô vẫn còn nắm tay anh và nói rằng cô muốn về nhà.
Tác giả có chuyện muốn nói: Bởi vì cua đồng, truyện này tạm thời đổi tên là "Yêu đương trong thế giới thần quái", nếu sau này có cái tên hay hơn thì mình sẽ đổi, nếu không thì cứ dùng như vậy... Tác giả là một cái đặt tên phế đến tuyệt vọng. _ (: З ゝ ∠) _Nếu có góp ý hay, các bạn có thể để lại tin nhắn cho mình biết nha ~
***
Úc Tư Trạch: Tôi chưa từng thay đổi số điện thoại → _ →
Phương Sở:...