Phương Sở sững sỡ, bất động nhìn Trịch Trí Duệ trút hơi thở cuối cùng rồi yếu ớt ngã xuống đất... Lúc này, trong đầu cậu chỉ còn lại một suy nghĩ, thằng nhóc đó căn bản không sợ máu, hắn lừa cậu!
Úc Tư Trạch cũng dừng bước, yên lặng nhìn người phục vụ trẻ tuổi trước mặt.
Trên mặt người thanh niên nở một nụ cười nhẹ nhõm, như đã làm xong hết thảy, sau đó đặt con dao găm trong tay xuống đất, ý bảo mình không có ác ý, sau đó cười với Phương Sở: "Cảm ơn."
Phương Sở còn đang ngẩn người, có chút ngây ngốc: "Cậu cảm ơn tôi làm gì..."
Người thanh niên cong mắt, nghiêm túc nói: "Lúc trước tôi còn chưa kịp giới thiệu bản thân, tôi tên là Từ Diệp, tôi đến nơi này, bởi vì một tháng trước em gái tôi mất tích."
Khi Phương Sở nghe thấy những lời này, trong đầu như nổ tung, cuối cùng cậu cũng hiểu được cảm giác không khỏe tới từ đâu! Cuối cùng cậu cũng nhớ ra mình đã quên cái gì!
Cậu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra mở vòng bạn bè và xem bức ảnh tự sướng cuối cùng của Xu Xu.
Trong ảnh, cô ấy đang cùng một người con trai làm động tác trái tim kèm với lời nhắn: Anh hai, sinh nhật vui vẻ, mãi yêu anh mua ~
Phương Sở để điện thoại di động xuống, thở dài nhìn người thanh niên trước mặt, bởi vì kiểu tóc và biểu cảm hoàn toàn khác biệt, bối cảnh trong bức ảnh cũng khác, cho nên cậu nhất thời không nhận ra, hiện tại nhìn thấy má lúm đồng tiền trên mặt chàng trai trẻ, thì mới nhận ra hắn khá giống với Xu Xu.
Hắn là anh trai của Xu Xu.
Câu cảm ơn kia, hẳn là vì cậu đã che thi thể của Xu Xu lại.
Vẻ mặt Úc Tư Trạch vẫn bình tĩnh, chỉ nhìn thanh niên đang trầm mặc vài giây, sau đó nhẹ giọng nói: "Cậu không cần phải làm chuyện này, không đáng."
Phương Sở hiểu ý của Úc Tư Trạch, Từ Diệc khác Xu Xu, hắn là người sống, cho dù là để trả thù thì hắn cũng sẽ phải trả giá cho hành động của mình. Hơn nữa, Trịnh Trí Duệ sẽ bị trừng phạt, chỉ vì trả thù loại người này mà hủy hoại cuộc đời mình, không đáng.
Từ Diệc mỉm cười, vẻ mặt tiêu sái, "Các anh căn bản không biết tôi đã nhìn thấy những gì trên con thuyền này ….." Hắn dừng lại, sau đó nói: "Xin lỗi, chỉ là tôi đợi không nổi nữa, cũng không muốn đợi."
Phương Sở hiểu được tâm lý của hắn.
Úc Tư Trạch lắc đầu, tựa hồ không muốn nói nữa, xoay người rời đi.
Từ Diệp nhìn bóng lưng anh, do dự một chút rồi hỏi: "Em ấy sẽ không về được nữa phải không?"
Úc Tư Trạch dừng lại, nhưng không có quay đầu: "Ừ."
Không có do dự, không có an ủi, ngay cả giọng nói cũng lãnh đạm, chỉ đưa ra một câu trả lời khẳng định.
Phương Sở dừng lại, cậu muốn an ủi nhưng lại không biết phải nói gì, "Cậu..."
Từ Diệp cười với cậu, che giấu sự cô đơn trong mắt, bình tĩnh nói: "Không sao, tôi chỉ muốn một câu trả lời. Thật ra trước khi đến, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ được gặp lại em ấy, như này là tôi đã rất mãn nguyện rồi. Dù em ấy có trở thành như thế nào, thì đó vẫn là em gái của tôi. "
Phương Sở thở dài.
Từ Diệp cúi đầu lẩm bẩm, thanh âm tựa như gió: "Trước kia tôi còn không tin trên đời này có ma quỷ. Nhưng thật ra có ma quỷ cũng tốt, ít nhất còn có thể gặp lại …. Đúng không…."
………………
Phương Sở xuống lầu xem xét, thi thể của Xu Xu đã biến mất, không còn gì ngoài tên đầu bếp đang ngất xỉu cùng với thi thể của Lily và Anna.
Nếu không có sự tồn tại của những người đã chết này, thì căn bản không có ai biết các nàng từng tồn tại, hết thảy chỉ như là một giấc mộng, lấy cái chết của họ để kết thúc mọi chuyện.
Sau khi hoàn thành tâm nguyện, Từ Diệp cam tâm tình nguyện bị bắt đi.
Phương Sở và Úc Tư Trạch bước ra ngoài.
Nghĩ đến Từ Diệp, Phương Sở vẫn cảm thấy có chút phức tạp, nhìn Úc Tư Trạch đang trầm mặc bên cạnh, vướng bận một lát mới hỏi: "Cậu ta, cậu ta thì sao..."
Úc Tư Trạch liếc cậu một cái nhẹ nói: "Giao cho quốc gia."
Phương Sở: "..."
Thật sự là một câu trả lời không ngoài ý muốn!
Phương Sở quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt biển vẫn tối tăm như cũ, nhưng tầm nhìn đã tốt hơn nhiều, còn có thể nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời, giống như những đốm than ở trong bóng tối, dù nhỏ bé nhưng không bao giờ tắt, nhỏ bé nhưng đốt sáng cả bầu trời.
Mọi chuyện trên đời không tồn tại sự hoàn hảo, chỉ cần làm quen là tốt rồi.
Lúc này, cậu đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm ấm của Úc Tư Trạch từ trên đầu truyền đến, thanh âm vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng dường như đã bị bóng đêm làm dịu đi, anh nói: "Từ Diệp rõ ràng có chứng cứ phạm tội của Trịch Trí Duệ. Nếu Trịnh Trí Duệ còn sống, hắn nhất định sẽ không buông tha cho cậu ta, chuyện này có thể coi như là phòng vệ chính đáng."
A, cái chuyện bốn bỏ thêm năm này rất có trình độ nha!
Phương Sở nhìn Úc Tư Trạch nghiêm túc nói bốn bỏ thêm năm, mặc dù chuyện này cũng không phải Úc Tư Trạch nói là được, nhưng những lời này thật sự là... khiến người ta cảm thấy được an ủi.
Một lúc lâu sau, cậu nhẹ nhàng bật cười.
Không ngờ đám người Xu Xu tính kỹ hết mọi chuyện, Trịch Trí Duệ tưởng rằng mình thoát chết, nhưng cuối cùng vẫn chết trong tay Từ Diệc, có lẽ một số chuyện có trốn cũng không thoát. Nhưng ít nhất... những chuyện mà cậu đã nói với Xu Xu cuối cùng không tính là lừa dối cô ấy.
Sau đó cậu quay đầu, lại lần nữa nhìn về phía Úc Tư Trạch.
Tay Úc Tư Trạch chống vào lan can, gió đêm thổi bay tóc trên trán, sườn mắt thâm thúy và lạnh lùng, lúc này Phương Sở chỉ cảm thấy một cỗ khí chất tuấn mỹ vô hình xông thẳng về phía mình! Cậu không thể ngăn trái tim ngừng đập nhanh được, không khỏi nhớ tới cậu đã từng vì khuôn mặt này mà ý loạn tình mê...
Phi, tất cả đã là quá khứ, nhất định phải cầm giữ lấy mình! Ổn định!
Trong lòng cậu có vô số nghi vấn và tò mò.
Hai năm trước khi cậu quen Úc Tư Trạch, còn cho rằng anh là một tên thất nghiệp dựa vào cái mặt này đi lang thang kiếm cơm, là một tên tiểu bạch kiểm chính hãng. Hôm nay khi gặp lại, anh lại biến thành một bá đạo tổng tài siêu cấp điệu thấp với thân phận thần bí, sau lại ….. Cậu cảm thấy anh như một thiên sư bắt quỷ bước ra từ tiểu thuyết ….
Quả thực chính là hào quang nhân vật chính, khí tràng 1m8.
Phương Sở nhịn không được, ho khan một tiếng hỏi: "Anh thật sự là thiên sư bắt quỷ sao? Anh thuộc môn phái nào thế?"
Vừa nghĩ đến đây cậu liền nhịn không được phải bổ não, cái này không phải chỉ có trong tiểu thuyết sao! Hóa ra trong hiện thực cũng có yêu ma quỷ quái, còn có cả thiên sư bắt quỷ nữa! Thể loại cao nhân biết xem bói, trừ ma, xem phong thủy như này rất được giới nhà giàu ưa chuộng, như vậy cũng có thể hiểu được tại sao La Tấn Nghĩa lại coi trọng Úc Tư Trạch như vậy! Quả nhiên nghệ thuật bắt nguồn từ sinh hoạt1!
Phương Sở cảm thấy mình đã phát hiện ra chân tướng, lúc nhìn về phía Úc Tư Trạch ánh mắt càng thêm vô cùng sùng bái.
Đây chính là khuôn mẫu của nam chính trong tiểu thuyết đúng không?
Kết quả, Úc Tư Trạch nhìn cậu bằng ánh ngu ngốc, phun ra hai chữ: "Không phải."
Phương Sở:???
Đánh đều đã đánh còn nói không phải? Chính mắt tôi nhìn thấy anh diệt quỷ đó! Đừng có mà lừa tôi!
Phương Sở kiên trì nhìn Úc Tư Trạch.
Úc Tư Trạch nhìn cậu.
Mắt to nhìn chằm chằm vào mắt nhỏ.
Một lúc sau cậu thấy Úc Tư Trạch lộ ra biểu tình như đau trứng, đương nhiên có lẽ là cậu nhìn nhầm, biểu tình này không phù hợp với phong cách lạnh lùng ngầu lòi của Úc Tư Trạch!
Sau đó Phương Sở liền nghe thấy giọng nói trầm ấm của Úc Tư Trạch: "Không phải như em nghĩ đâu."
Phương Sở thuận thế leo lên: "Vậy là cái gì?"
Úc Tư Trạch: "..."
Bầu không khí lại im lặng trong giây lát.
Khéo miệng Úc Tư Trạch giật giật, trong mắt hiện lên tia bất lực, nói: "Thôi, em coi là ma quỷ cũng được, dù sao cũng không khác lắm…."
Hai mắt Phương Sở sáng lên, vẻ mặt người này không thành thật, thần bí nói: "Thấy chưa tôi đoán đúng mà, có gì mà phải che che giấu giấu có chứ? Còn chơi trò bí mật, tôi biết hết à nha. Yên tâm tôi sẽ giữ bí mật cho anh, tôi biết anh luôn điệu thấp mà! "
Úc Tư Trạch nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu, chợt thở dài một tiếng, nở một nụ cười bí hiểm.
Phương Sở cho rằng mình đã phát hiện ra một bí mật lớn, thần bí nói: "Đúng rồi, tại sao chúng ta không thể liên hệ với người bên ngoài? Chẳng lẽ là do quỷ che chắn tin tức sao?"
Úc Tư Trạch ‘ừm’ có lệ một tiếng.
Phương Sở lòng còn sợ hãi vỗ vỗ lồng ngực nói: "Trời ạ, hiện tại ma quỷ cũng theo kịp thời đại, nhưng tại sao phải làm như vậy, thật sự cần thiết sao?"
Úc Tư Trạch nói: "Từ lúc bọn họ xuất hiện, không còn là chuyện của một mình Trịnh Trí Duệ nữa, mà là chuyện của tất cả chúng ta."
Phương Sở khó hiểu nhìn anh.
Bởi vì từ đó về sau, bọn họ và chúng ta, trừ khi một bên chết hoàn toàn, nếu không không cách nào kết thúc chuyện này. Những tồn tại từ một thế giới khác trở về không chỉ muốn trả thù, mà chúng sẽ nuốt chửng hếtmọi thứ, cho nên chú định chúng không thể tồn tại.
Nhưng loại chuyện này không cần thiết cũng như không có ý nghĩa để nói.
Úc Tư Trạch nói: "Không có gì đâu."
Phương Sở không hỏi nữa, tuy rằng có chút tò mò, nhưng không đến nỗi truy đuổi tới cùng, chưa kể những chuyện xảy ra tối nay cũng đủ để cậu tiêu hóa rồi. So với những thứ này... điều cậu quan tâm hơn là...
Phương Sở nhìn sườn mặt của Úc Tư Trạch, lặng lẽ nuốt nước bọt...
Bây giờ, là cơ hội để tăng tiến tình cảm ….
Khi cậu chuẩn bị nói, La Tấn Nghĩa có chút hoảng sợ chạy đến, nói lớn: "Úc tiên sinh, Úc tiên sinh, Trịnh Trí Duệ chết rồi! Hắn và vệ sĩ của hắn đã chết!"
Phương Sở nhanh chóng im lặng, suýt chút nữa thì nghẹn: "..."
Úc Tư Trạch liếc ông ta một cái: "Tôi biết."
La Tấn Nghĩa vừa nãy đi lên lầu, nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi liền bị dọa hồn phi phách tán, vì vậy không rảnh để ý Phương Sở còn đang ở bên, run giọng nói: "Ừm, chuyện đó đã giải quyết xong chưa?"
Cuối cùng Úc Tư Trạch còn một tia nhân tính, tốt bụng đáp: "Đã giải quyết xong."
Sau khi chờ được những lời này từ Úc Tư Trạch, La Tấn Nghĩa cuối cùng cũng thoải mái, lo lắng cả đêm cuối cùng cũng hạ xuống. Ông lau mồ hôi trên trán, sự tự tin dần trở lại, cười toe toét chửi rủa: "Cho nên quả nhiên là do Trịnh Trí Duệ chọc phải đúng không? Tôi biết ngay hắn không phải là người tốt mà, không ngờ hắn có thể chơi ra mạng người, lúc này quả nhiên gặp báo ứng rồi. Xứng đáng ….. Quá đáng nhất chính là còn hố người khác! ”
Phương Sở thầm nghĩ ông chủ quả nhiên là tuệ nhãn kim tinh, đã sớm nhận ra Trịnh Trí Duệ là kẻ mặt người dạ thú, liền càng thêm kính nể ông.
Sau khi La Tấn Nghĩa phàn nàn về Trịnh Trí Duệ xong, ông lại đảo mắt nhìn Phương Sở, cười nói: "Phương Sở, hôm nay cậu cũng làm rất tốt."
Phương Sở hưng phấn nói: "Không có chuyện gì."
La Tấn Nghĩa mỉm cười hiền hậu, ông có một con mắt già đời, hiện tại biết mọi chuyện đã được xử lý, lại nhìn bộ dạng của Úc Tư Trạch, liền nhìn ra quan hệ không bình thường với Phương Sở, tất nhiên, ông sẽ không ở lại làm bóng đèn.
Dù sao đã có câu trả lời, cậu lại là nhân viên của ông, muốn giao lưu tình cảm lúc nào chẳng được.
La Tấn Nghĩa cười đắc ý: "Tôi phải về trước, các cậu tiếp tục đi, hahahahahahaha."
Nói xong ông liền đi mất, hoàn toàn không còn dáng vẻ hoảng sợ như lúc trước.
Trông còn rất nhàn nhã.
Phương Sở cũng hài lòng, cảm thấy thu hoạch của mình hôm nay vượt ngoài mong đợi, mọi người đối với mọi chuyện đều rất hài lòng.
Nhưng khi La Tấn Nghĩa rời đi, chỉ còn lại Úc Tư Trạch và cậu.
Bị ngắt lời như vậy, Phương Sở cảm thấy có chút xấu hổ và khẩn trương, đang lúc yên tĩnh bỗng nhiên có tiếng đính đong, điện thoại di động của mọi người vang lên, mây đen bên ngoài cũng đã kéo đi, phía xa dường như còn có tàu thuyền đi tới.
Giống như một nơi bị cô lập đột nhiên trở về với thực tại.
Phương Sở cũng hào hứng lấy điện thoại di động ra, quả nhiên có không ít tin tức và cuộc gọi nhỡ, nhưng lúc này cậu không có tâm trạng đọc nó, cậu lén liếc nhìn Úc Tư Trạch, trong đầu nảy ra một ý nghĩ.
Một lúc lâu sau, cậu lấy hết can đảm nhìn vào đôi mắt đen và sâu của Úc Tư Trạch, "Cái đó..."
Úc Tư Trạch nhìn lại cậu và hơi nhướng mày.
Phương Sở vừa ho vừa cười, nói với giọng điệu thản nhiên: "Nói mới nhớ, lúc trước thằng nhóc tì nhà tôi nghịch điện thoại xóa không ít bạn bè, cho nên, gặp lại chính là duyên …. Thêm WeChat được không? "
Tiêu Khả đang ngoan ngoãn làm bài tập ở nhà, đột nhiên hắt xì một cái, ai đang nghĩ về bé vậy?
Tác giả có chuyện muốn nói: Úc Tư Trạch: Giao cho quốc gia. (Mặt vô biểu tình)
Tác giả với khát vọng sinh tồn mãnh liệt: Đây là một bài viết tràn đầy năng lượng tích cực, nhân vật chính và nhân vật phụ đều tuân thủ pháp luật và phù hợp với giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội ~~ O (∩_∩) O ~