Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 9: Năng lực




Edit: Tiểu Bỉ Ngạn
"Hạ Nặc__!!!"
Giọng nói của Khám Thâm tràn đầy sự tức giận, giống như một con dã thú đang bị xâm chiếm lãnh thổ và bị cướp đi thứ quan trọng, nó nhe nanh sắc nhọn và gầm lên cảnh báo. Tuy nhiên, dưới sự tức giận còn có một chút hoảng sợ không dễ phát hiện.
Diệp Sắc không biết điều này.
Lúc nãy khi cô ngã xuống đất, còn tưởng rằng bản thân mình đã chết. Nhưng sau đó khi mở mắt ra, cô phát hiện mình đã trở thành con rối đang bóp cổ cô vừa rồi.
Trước mặt cô, người thanh niên từng khiến cô tuyệt vọng đang ngồi thẳng lưng không chút phòng bị, mà người đàn ông tự nhận là bảo vệ của cậu lại không ở bên cậu.
Tất cả những hận thù cũ và mới cùng lúc hiện lên trong lòng cô, cô lao thẳng về phía cậu thanh niên trẻ tuổi mà không hề suy nghĩ. Nắm lấy cổ cậu một cách hằn học, cười toe toét nói: "Khi cậu nhìn thấy tôi sắp chết đã không cứu, tôi không ngờ cậu lại là người như vậy. Bây giờ cậu cũng như tôi lúc nãy thôi!"
Hạ Nặc bị cô đánh bất ngờ, đầu và lưng đều đau rát, dùng sức bẻ tay con rối đang bóp chặt trên cổ mình, khó khăn nói: "Cái gì, cái gì..."
Diệp Sắc bóp chặt cần cổ trắng non nớt của thiếu niên, phảng phất có thể cảm nhận được dòng máu chảy trong động mạch cảnh của cậu, thiếu niên sống hay chết, đều nắm trong tay nàng. Loại cảm giác này thật sự là cực kỳ tuyệt vời, cô nhịn không được mê say nhắm mắt lại.
Xem ra lúc trước đúng là cô sai rồi. Cô không nên theo đuổi phú quý trên nhân gian, mà là nên theo đuổi năng lực siêu nhiên như bây giờ.
Giống như hiện tại, cô nhìn người đàn ông cao lớn đứng cách đó vài bước đang lo sợ cô làm tổn thương cậu thanh niên. Cô lộ ra một nụ cười trào phúng: "Như thế nào, anh ban đầu không phải nói không cần quan tâm tôi sao? Hiện tại có phải hối hận rồi hay không?"
"Buông cậu ấy ra!" Khám Thâm trầm giọng cảnh báo. Những người quen biết hắn sẽ thấy rằng hắn đang trên bờ vực của sự mất kiểm soát.
Ở sau lưng hắn, bóng đen trải rộng trên mặt đất. Đám quạ đen khổng lồ trong đó cảm giác được cảm xúc của chủ nhân, phẫn nộ đập cánh muốn từ trong thoát ra, nhào về phía con rối trước mặt này mà xé nát.
"Nếu như anh dám tiến tới một bước, tôi sẽ lập tức bóp chết cậu ta!". Sau khi nhập vào con rối, Diệp Sắc biết mình đã là một sinh vật bất tử. Nên cô không hề sợ hãi trước lời đe dọa của người đàn ông.
Cô vốn cũng không cần sợ hãi, bởi vì một con rối như cô, chỉ cần không bị phá hư hạch tâm thì sẽ không chân chính chết đi. Cho dù người đàn ông kia có làm đủ mọi cách nhưng chỉ cần không thể một kích đánh nát hạch tâm thì cô sẽ không chết. Mà hạch tâm thời khắc đều ở trong di chuyển trong cơ thể, vị trí chân chính của nó ngay cả chính cô cũng không rõ lắm.
Khám Thâm nhắm mắt lại, không gian quanh người hắn biến dạng trong nháy mắt, hắn lạnh lùng gọi: Lý Tra Lý, ngươi mau ra đây cho ta! "
Việc này đã xảy ra và Lý Tra Lý không thể tiếp tục trốn đằng sau hậu trường. Hắn ta mang theo hai con rối nhỏ đi ra, đẩy cặp kính một cách khó khăn: "Cái này... Ta cũng không có cách nào..."
Con rối mặc dù là do hắn tạo ra, nhưng hắn cũng không thể thao túng chúng nó, đối với loại tình huống trước mắt này, hắn cũng thật sự là bất lực: "Xin lỗi, bằng không... Khi cậu ấy chết, tôi sẽ làm cậu ấy thành một con rối cho ngài... Ngài nghĩ sao? "
Biểu tình của Khám Thâm cũng không vì vậy mà hòa hoãn, Lý Tra Lý khuyên nhủ: "Dù sao linh hồn cũng giống nhau, người hay người kia cũng có gì khác nhau chứ? "
Con rối nhỏ vội vàng kéo góc áo ngăn hắn ta tiếp tục nói. Chỉ có loại thợ mộc như hắn mới có thể cảm thấy không có gì khác nhau, hiện tại nói loại lời này quả thực chính là kéo cừu hận của người đàn ông thêm nặng!
"Ta không cần rối gỗ." Khám Thâm nghĩ đến cậu thanh niên từng có vẻ mặt tràn đầy tự tin, tin tưởng rằng hắn sẽ bảo vệ cậu. Trong lòng lần đầu tiên cảm nhận được nỗi đau sâu sắc như thế, "...Ta muốn cậu ấy là một con người khỏe mạnh."
Cho dù là dùng tính mạng của hắn đổi lấy.
Hạ Nặc nằm trên mặt đất, có thể nghe thấy rõ ràng cuộc trò chuyện giữa Khám Thâm và Lý Tra Lý. Cậu nghe thấy nỗi buồn trong lời nói của người đàn ông, muốn an ủi hắn: Đừng buồn, ngay cả khi trò chơi thất bại, cậu sẽ không thực sự chết. Nhiều lắm là rời khỏi trò chơi, sau đó trừ đi một ít điểm mà thôi. Điểm không còn có thể kiếm được, nhưng cậu lại không muốn hắn vì cậu mà thương tâm.
Nghĩ đến hắn sẽ bởi vì cậu mà đau buồn, trong lòng Hạ Nặc liền buồn bực phát hoảng, là bởi vì thiếu oxy mới như vậy sao?
Nhưng cậu bị con rối gỗ bóp chặt cổ họng, căn bản một chữ cũng nói được, chỉ có thể phát ra một ít tiếng cười khanh khách.
Diệp Sắc khống chế sức lực vừa có thể làm cho cậu khó thở nhưng lại không đến mức lập tức làm cho cậu mất mạng. Cô lạnh nhạt nhìn bọn họ nói chuyện với nhau, cảm thấy thời cơ đã đến, liền đột nhiên mở miệng nói: "Muốn tôi buông tha cho cậu ta cũng không phải không được."
"Điều kiện của ngươi?" Khám Thâm lập tức lĩnh hội ý tứ của cô.
"Tôi muốn anh lập tức đưa tôi ra khỏi cái trang viên quỷ quái này!". Cô vừa nói xong, liền lập tức nhận được hai cái đáp lại bất đồng nhau.
Con rối anh trai phản đối: "Không!"
Khám Thâm lại nói: "Có thể."
Con rối nhỏ nhảy dựng lên và nói, "Ngươi điên rồi! Hiện tại thời gian chưa tới, trang viên căn bản không mở ra được! Vi phạm các quy tắc sẽ xảy ra chuyện gì, ngươi không biết?!"
Người đàn ông không quan tâm, hắn quay sang Diệp Sắc: "Ngươi buông cậu ấy ra trước. Ta sẽ mở cổng trang viên và đưa cô ra ngoài."
Hắn nói như vậy, thừa dịp Diệp Sắc hơi chút buông lỏng cảnh giác, bóng đen dưới thân hắn kéo dài vô hạn, dần dần hòa vào bóng tối xung quanh. Đám quạ đen ẩn nấp trong bóng tối, lặng lẽ đến gần cô.
Diệp Sắc hơi buông ngón tay ra, Hạ Nặc khôi phục hô hấp, phát ra thanh âm ho sặc sụa, cổ họng cậu đau đớn, thanh âm vốn mềm mại trở nên có chút khàn khàn: "Khụ, khụ. Anh Khám Thâm, anh đừng nghe cô ấy."
"Ngươi câm miệng cho ta!" Diệp Sắc hung tợn nói, cô xốc cậu đứng lên, một tay ấn bả vai cậu, một tay nhắm ngay trái tim cậu. Ngón tay bén nhọn của con rối gần như muốn cắm vào trong thịt cậu, Hạ Nặc nhịn không được kêu lên một tiếng. Sau khi phản ứng lại được, cậu bèn cắn chặt môi, không muốn toát ra một mặt yếu đuối trước mặt Diệp Sắc cũng như không muốn Khám Thâm lo lắng cho.
Nhưng vẫn còn một chút muộn. Khám Thâm rõ ràng đã nghe thấy tiếng kêu đau của cậu, nhịn không được tiến về phía trước một bước, nhận được cái trừng mắt cảnh giác của Diệp Sắc: "Lui ra sau!"
Có thể là phản ứng của Khám Thâm một lần nữa khiến cô đề cao cảnh giác, cô nghi hoặc nhìn lướt xung quanh qua một lần, có thể là phát hiện ra manh mối gì đó, không khỏi cười lạnh nói: "Xem ra anh cũng không phải thành tâm muốn hợp tác với tôi a, vậy được..."
"Nặc Nặc mau né ra!" Khám Thâm một bên nhanh giọng hô, một bên nhanh chóng hướng Diệp Sắc vọt tới.
Từng đàn quạ đen từ trong bóng tối giống như mũi tên bắn về phía Diệp Sắc. Phản ứng của Diệp Sắc cũng rất nhanh, cô vừa khống chế Hạ Nặc cấp tốc lui về phía sau, một bên dùng sức, móng tay sắc bén bắn ra, hung hăng đâm xuống phía dưới ——
Khám Thâm mắt muốn nứt ra, hắn ngăn cản không kịp. Chỉ có thể nghe được một âm thanh rõ ràng của thứ vũ khí sắc bén xuyên qua da thịt, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ áo sơ mi trắng tinh trước ngực thanh niên ——
"A ——!!!" Trong đàn quạ đen phát ra tiếng Diệp Sắc thét chói tai, cơ hồ là trong nháy mắt, tất cả mọi người nghe được một tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Một lát sau, quạ đen tản đi. Hạ Nặc ôm ngực mờ mịt đứng ở trước mặt mọi người, ngoại trừ một mảnh máu trên ngực, cậu thoạt trông không chút tổn hao. Cậu 'nhìn' người đàn ông bất động cách đó nửa bước, chần chờ mở miệng: "... Anh Khám Thâm?"
Dưới chân hắn là một đám linh kiện rối gỗ vụn vặt, tay chân gỗ, thân thể, đầu tách ra. Trên mặt con rối gỗ còn lưu lại vẻ không thể tin được, giống như không biết vì sao mình đã trở thành tạo vật bất tử, nhưng vẫn không thoát khỏi vận mệnh tử vong.
Lúc này Khám Thâm mới phản ứng lại, một tay kéo cậu vào trong ngực ôm chặt lấy, nội tâm không ngừng sợ hãi: hắn đã mất đi quá nhiều thứ, nếu như lại mất Hạ Nặc, hắn không biết mình sẽ làm ra loại chuyện gì.
Lý Tra Lý lại quan tâm nhiều hơn đến một điều khác.
Hắn từ trong linh kiện con rối rải rác nhặt ra một khối xúc tu màu đen ấm áp, óng ánh rực rỡ như mỹ ngọc, nói: "Khối vật liệu này dùng để làm vòng cổ là thích hợp nhất. Nhưng cậu có thể cho tôi biết cậu đã giết cô ấy như thế nào không?"
Câu hỏi sau là dành cho Hạ Nặc.
Hắn là lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể giết chết loại sinh vật bất tử này, phải biết rằng, cho dù là Khám Thâm cường đại nhất trong trang viên, cũng không có loại năng lực này.
Hai con rối nhỏ trốn sau lưng hắn, rụt rè nhìn Hạ Nặc, trong đó con rối anh trai vốn dám uy hiếp cả Khám Thâm. Hiện giờ lại ngoan ngoãn thu nhỏ cảm giác tồn tại, cố gắng hồi tưởng lại lúc trước mình rốt cuộc có đắc tội anh trai nhỏ thoạt nhìn mềm nhũn, rất dễ chọc ghẹo hay không.
Có được năng lực như vậy, quả thực chính là thiên địch của bọn họ mà! Làm sao mà họ không thể không sợ hãi!?
"Ai? Là hỏi tôi hả?". Hạ Nặc ở trong lòng Khám Thâm mờ mịt lắc đầu, "Tôi, tôi không biết a!"
__________
Tác giả có điều muốn nói: "Lần cập thật thứ hai√
Mọi người có thể đoán xem Nặc Nặc có năng lực đặc biệt gì?"
Bình luận trước đó sẽ trả lời vào ngày mai, phong bì màu đỏ chưa được gửi sẽ tiếp tục phát hành, cảm ơn các thiên thần nhỏ đã hỗ trợ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.