Yêu Đương Tự Nguyện

Chương 22: Tới nhà làm khách




Tuần mới lại bắt đầu, Bùi Vũ Ninh cũng tiếp tục cuộc sống thực tập của mình.
Sau khi đến đây một khoảng thời gian, Bùi Vũ Ninh đã quen với việc cùng sinh hoạt với Chu Thời Duật. Cảnh tượng bị sai sử làm tạp vụ trong tưởng tượng trước đó không hề xảy ra, Chu Thời Duật hoàn toàn không xem cô như người ngoài, hầu như đều dẫn cô đi theo xử lý sự vụ của Hoa Việt.
Ví dụ như sáng sớm nay, hai người họp xong quay về, Chu Thời Duật đưa cho cô bảy tám cái hợp đồng dự án không giống nhau, kêu cô chọn một dự án phù hợp nhất trong số đó và đưa vào kế hoạch hợp tác của Hoa Việt trong quý IV.
Đến lúc đó dự án cũng sẽ do cô phụ trách.
Đây là đang khảo nghiệm tầm nhìn và quyết sách của Bùi Vũ Ninh.
Bùi Vũ Ninh cảm thấy trọng trách của việc này khá nặng, cô hỏi Chu Thời Duật: “Nếu như tôi chọn sai, làm ảnh hưởng thành tích công ty của anh thì sao?”
Chu Thời Duật thản nhiên trả lời cô: “Đợi em tiếp nhận vị trí của ông nội em, lúc cấp dưới bảo em quyết định thì không có nhiều nếu như và do dự như vậy, bất kể làm việc gì thì em cũng chỉ có thể tiến về phía trước.”
Bùi Vũ Ninh mím môi giải thích: “Tôi không phải là đang sợ làm anh lỗ vốn à.”
Chu Thời Duật ngừng lại, trong lòng không hiểu sao lại bật cười.
Còn biết suy nghĩ cho anh cơ đấy, đúng là mặt trời mọc ở đằng tây mà.
“Một dự án mà thôi không làm ảnh hưởng được tôi.” Chu Thời Duật nhẹ giọng “Em cứ làm là được.”
Được rồi, là cô nghĩ nhiều, Chu Thời Duật chỉ việc ngồi trong văn phòng thì riêng Trung tâm Cảng Duật cũng không biết đã kiếm được cho anh bao nhiêu là tiền, chứ đừng nói đến vô số những dự án ở đằng sau.
Là cô nghĩ nhiều rồi.
Những dự án hợp tác này đều đến từ các công ty và các lĩnh vực khác nhau, Bùi Vũ Ninh cẩn thận xem xét và so sánh, đang xem thì cô bỗng thấy tên của Quân Đình.
Cô xem kỹ lại lần nữa, bản kế hoạch là do bộ phận của anh họ Bùi Cận làm, là một dự án về phát triển bất động sản ở nước ngoài.
Bùi Vũ Ninh chớp mắt nhìn, ngẩng đầu hỏi Chu Thời Duật: “Lần trước anh tôi mời ăn cơm, nói bàn bạc dự án với anh là cái này à?”
“Ừm.”
“Vậy anh còn đưa tôi xem?”
“Có vấn đề gì à?”
“Anh không sợ tôi thiên vị người trong nhà à?”
Chu Thời Duật vẫn luôn cúi đầu xem tài liệu, thản nhiên đáp một câu: “Chỉ cần em có lòng tin với kết quả cuối cùng thì chọn ai là quyền của em.”
Bùi Vũ Ninh hơi đăm chiêu một lúc, sau đó cụp mắt nhìn phương án trong tay.
Sau khi đọc xong mọi tài liệu cũng như đưa ra phán đoán thì cũng gần đến giờ tan làm.
Bùi Vũ Ninh xoay cổ, nhìn Chu Thời Duật đang ngồi trên ghế xoay, anh nhìn về phía của sổ sát đất, lưng hướng về phía cô, không biết là đang gọi điện thoại cho ai.
Cô cũng không nghĩ nhiều, cầm phương án đã chọn đi qua, mới đi đến cạnh Chu Thời Duật, người kia không biết có phải cảm nhận được gì đó hay không, đột nhiên xoay người lại, sau đó –
Anh nhanh chóng gập laptop trước mặt xuống.
Bùi Vũ Ninh bị động tác bất ngờ của anh làm cho giật mình: “Gì vậy.”
Chu Thời Duật cúp điện thoại, thần sắc bình tĩnh hỏi lại cô: “Em làm gì vậy?”
Bùi Vũ Ninh tựa như hiểu ra gì đó, cười một tiếng: “Anh chắc là không phải đang trong giờ làm mà xem mấy thứ không thích hợp đó chứ?”
Chu Thời Duật còn chưa kịp giải thích vài câu cho bản thân thì Bùi Vũ Ninh lại ý vị thâm trường lộ ra ánh mắt tôi hiểu mà: “Tôi hiểu, độc thân quá lâu cũng cần chút an ủi về mặt tinh thần.”
“…..” Chu Thời Duật cạn lời, mặc kệ cô: “Em có việc?”
Bùi Vũ Ninh cười một hồi mới dừng lại, đưa tài liệu trong tay cho anh: “Tôi chọn công ty này, Cổ phần Lợi Kiến, dự án Hồng Nhân Quán của bọn họ tôi cảm thấy có rất nhiều không gian hoạt động.”
Chu Thời Duật nhận lấy xem lướt qua, ung dung hỏi: “Sao lại không chọn Quân Đình của bọn em.”
Bùi Vũ Ninh do dự một lát, ngồi xuống bên cạnh phân tích: “Phương án này của Bùi Cận nhìn bề ngoài thì có vẻ hoàn mỹ nhưng không biết tại sao tôi lại luôn cảm thấy có vấn đề, nhưng nếu anh bảo tôi nói cụ thể thì tạm thời tôi không biết được đó là gì, chỉ là cảm giác thôi.”
Mặt Chu Thời Duật vẫn như cũ không có biểu cảm gì, chỉ là khóe môi nhẹ cong lên, trả tài liệu lại cho Bùi Vũ Ninh: “Vậy dự án Hồng Nhân Quán đó giao cho em.”
Bùi Vũ Ninh tự tin nhận lấy: “Không thành vấn đề.”
Sau khi nhận lấy, Bùi Vũ Ninh nhìn đồng hồ rồi nói với Chu Thời Duật: “Ông nội nói đã đến nhà anh rồi hỏi chúng ta khi nào đến.”
Chu Thời Duật chỉ tay vào vị trí của cô: “Em thu dọn đi, bây giờ chúng ta đi.”
“Được.”
Đợi Bùi Vũ Ninh quay người rời đi, Chu Thời Duật mới từ từ mở laptop lên, lưu bản thiết kế viên kim cương màu cam do Mask gửi vào một tệp ẩn.

Chạng vạng, Bùi Vũ Ninh và Chu Thời Duật cùng đến nhà họ Chu.
Đã lâu không tới làm khách, ba mẹ Chu rất vui mừng vì sự xuất hiện của Bùi Vũ Ninh. Bùi Vũ Ninh cũng lễ phép lấy rượu vang trắng đã chuẩn bị từ trước ra: “Chú dì, không biết hai người thích gì, đây là chút tâm ý của cháu.”
“Đến thì đến, còn mua đồ nữa, thật là.” Mẹ Chu kéo tay Bùi Vũ Ninh, dẫn cô đến bàn ăn ngồi: “Chỉ đợi hai đứa thôi đấy.”
Bùi Tổ Vọng đã đến được một lúc, thấy cháu gái thì vẫy tay hỏi: “Thế nào, thực tập ở ty Thời Duật có quen không?”
Ba Chu cũng nghiêm túc nói: “Thời Duật có bắt nạt cháu không, nào, cháu nói chú biết.”
Bùi Vũ Ninh bên này vẫn chưa trả lời câu hỏi của hai vị người lớn thì mẹ Chu đã cho người bưng lên một dĩa trái cây tươi ngon vừa gọt xong cho cô: “Cháu ăn giải khát.”
Có thể nói là từ lúc vào nhà đến giờ, Bùi Vũ Ninh đã bị bao quanh bởi sự quan tâm săn sóc, trái ngược lại thì, Chu Thời Duật giống như trở thành người không liên quan, sau khi vào thì không ai để ý, tự mình lặng lẽ ngồi ở một góc bàn ăn.
Hôm nay nhà họ Chu đặc biệt kêu đầu bếp làm một bàn thức ăn lớn, toàn bộ đều là món Bùi Vũ Ninh thích ăn khi còn ở đây, điều này khiến Bùi Vũ Ninh rất cảm động.
“Đúng rồi Ninh Ninh” Trong lúc đang hàn huyên sôi nổi Ba Chu dường như nhớ ra điều gì đó, nói với Bùi Vũ Ninh: “Chú và ông Triệu từng hợp tác kinh doanh, ông ấy cũng giúp chú mấy lần cho nên chuyện từ thiện lúc trước chú mới phải cho người qua để giúp giữ thể diện, cháu đừng để trong lòng nhé.”
Bùi Vũ Ninh cũng sắp quên khuấy luôn chuyện này, bây giờ ba Chu nhắc lại, cô cuối cùng cũng hiểu lý do tại sao Triệu Thạc Nhi lại nắm chắc như vậy.
“Không sao ạ.” Cô nói “Mọi người đều là làm từ thiện cả mà.”
“Chú vốn định để A Duật thay chú đi.” Ba Chu nói “Nhưng chú vừa mới nói thì nó đã bảo không rảnh mà từ chối chú.”
“Nói là không rảnh nhưng sau đó lại đến chỗ của Ninh Ninh.” Mẹ Chu cười cười, đẩy con trai ngồi bên cạnh “Suy cho cùng cũng là thiên vị người cùng mình lớn lên nha.”
Bùi Vũ Ninh đang ăn trái cây, chớp mắt nhìn Chu Thời Duật, tựa hồ như muốn tìm ra chứng cứ“thiên vị” từ trong ánh mắt của anh, vừa hay người kia cũng nhìn sang.
Hai ánh mắt khẽ va chạm, Chu Thời Duật cụp mắt xuống, chỉ vào dĩa trái cây, giống như đang nói: “Không biết có thể cho tôi một miếng?”
Bùi Vũ Ninh che giấu ý cười bằng động tác ăn trái cây, nhướng mày nhìn anh: “Muốn ăn thì tự tới mà lấy.”
Rõ ràng một chữ cũng chưa nói nhưng hai người dường như lại không gặp bất kỳ trở ngại nào khi giao tiếp bằng sóng điện não.
Bấy giờ, giọng nói của Bùi Tổ Vọng cắt đứt sự giao tiếp bằng mắt của hai người họ, ông cụ chậm rãi nói với ba mẹ Chu: “Ngày này mười năm trước bác đưa đến Ninh Ninh đến đây, may mà nhờ có các cháu tận tâm chăm sóc, Ninh Ninh – “
Bùi Tổ Vọng quay sang kêu Bùi Vũ Ninh: “Đến kính chú dì ly trà đi.”
Bùi Vũ Ninh không nghĩ đến hôm nay là ngày cô đến nhà họ Chu vào 10 năm trước, cô có chút áy náy vì đã quên mất, lập tức bưng ly trà trước mặt lên: “Cháu xin cảm ơn sự quan tâm của chú dì đã dành cho cháu.”
“Ngoan, ngoan.” Ba mẹ Chu liên tục đáp lại, uống hết ly trà Bùi Vũ Ninh kính xong thì thúc Chu Thời Duật: “Thời Duật, con cũng kính ông nội một ly.”
“…..?” Chu Thời Duật mặc dù cảm thấy việc kính trà lẫn nhau này có chút khó hiểu nhưng vẫn làm theo, bưng ly trà trước mặt kính Bùi Tổ Vọng.
Hai người trẻ tuổi từng người lần lượt kính ba mẹ và ông nội của đối phương, ba người trưởng bối cười vui vẻ giống như là ăn mật.
Chu Thời Duật nhìn cảnh tượng này, bỗng nhiên không biết liên tưởng đến điều gì, anh nhìn Bùi Vũ Ninh ở phía đối diện, trong lòng không khỏi mỉm cười.

Sau khi ăn cơm, người giúp việc phụ trách dọn dẹp, Bùi Vũ Ninh nói cô ăn hơi nhiều, muốn đi tản bộ, mẹ Chu nắm tay cô, thân thiết nói muốn dẫn cô đến nơi này.
Nhìn bóng lưng của hai người phụ nữ rời đi, ông cụ ngồi trên sô pha phòng khách bùi ngùi: “Ninh Ninh thiếu vắng tình yêu của mẹ, may mà năm đó có mẹ của Thời Duật bù đắp.” Ông cụ xoay qua, vỗ nhẹ lên chân ba Chu: “Chuyện Ninh Ninh thực tập, cảm ơn cháu nhiều.”
“Cảm ơn cháu gì chứ.” Ba Chu chỉ vào Chu Thời Duật: “Chuyện này vẫn là Thời Duật nghĩ chu đáo, tuổi tác hai đứa ngang nhau, dễ giao tiếp, để Ninh Ninh đi theo nó luyện tập là tốt nhất.”
“Đúng vậy.” Bùi Tổ Vọng gật đầu cười “Mới đầu bác đúng là không nghĩ tới chuyện này.”
Ngay từ lần đầu tiên ba mẹ Chu đến gặp Bùi Vũ Ninh, ông cụ đã nhắc đến chuyện đến tổng công ty của nhà họ Chu thực tập, kế hoạch ban đầu là muốn Bùi Vũ Ninh đi theo ba Chu làm việc một khoảng thời gian, không nghĩ tới sau khi Chu Thời Duật biết chuyện này thì chủ động “xin đi giết giặc” nên mới thành như bây giờ.
Bùi Tổ Vọng hỏi Chu Thời Duật: “Ninh Ninh ở công ty cháu thế nào?”
Chu Thời Duật nhìn về hướng Bùi Vũ Ninh rời đi, khẽ nói: “Cô rất thông minh, ông cứ yên tâm.”
Bùi Tổ Vọng gật đầu, lại thở dài thườn thượt: “Ủy khuất cho nó rồi.”
Phòng khách nhất thời chìm vào sự im lặng, cho đến khi mẹ Chu đột nhiên từ tầng 2 đi xuống: “Thời Duật, con ra ngoài mua cho Ninh Ninh bộ quần áo để thay đi, tối nay em nó sẽ ngủ ở đây.”
Chu Thời Duật: “….?” Bùi Vũ Ninh vừa rồi mới nói muốn đi dạo, mẹ Chu liền dẫn cô đến căn phòng cuối tầng hai của biệt thự.
Bùi Vũ Ninh biết căn phòng có ý nghĩa như nào đối với cô, chỉ là cô không nghĩ đến khi mẹ Chu mở cửa –
Nó giống như là cánh cửa thần kỳ vậy, Bùi Vũ Ninh nhìn khung cảnh trước mặt mà chợt nhớ về quá khứ.
Cô không dám tin, đã mười năm rồi, thế mà căn phòng này vẫn không thay đổi chút nào.
Nhà họ Chu thế mà vẫn giữ lại mọi dấu vết về việc cô từng ở đây.
Tấm ga giường đầy những bông nhỏ là khi đó mẹ Chu đặc biệt chuẩn bị cho cô, chiếc lều nhỏ bên cạnh giường vẫn còn, bên trên treo một dây đèn nhỏ, còn có búp bê, bàn trang điểm, thậm chí là giá sách cạnh bàn học, cuốn tiểu thuyết thiếu nữ mà mười năm trước cô yêu thích cũng được xếp ngăn nắp.
Sau khi mẹ Chu rời đi, căn phòng liền trở nên yên tĩnh, Bùi Vũ Ninh khẽ sờ những cuốn sách cũ, trong lòng nhất thời có vô vàn cảm xúc dâng trào.
Loại cảm giác hoàn toàn khác với kiểu danh lợi phù phiếm, là kiểu vừa xa xôi lại vừa chân thực, là sự cảm động khó nói nên lời.
Khiến cho cô kích động muốn ở lại đây một đêm, ôn lại khoảng thời gian đã qua.
Cô ngồi xuống cạnh bàn học, cụp mắt nhìn túp lều cạnh giường.
Lúc trước tận mắt chứng kiến ba mẹ mình gặp tai nạn, Bùi Vũ Ninh đã bị k1ch thích rất lớn, lúc đến nhà họ Chu nhất quyết không chịu ngủ trên giường, luôn trốn vào một góc yên tĩnh, ví dụ như tủ quần áo, dưới gầm giường, tựa như chỉ có như vậy cô mới cảm thấy an toàn.
Sau đó nhà họ Chu bèn mua cho cô một túp lều nhỏ, trang trí những ngọn đèn xinh đẹp bên ngoài, mang đến cho một cô bé 13 tuổi như cô một thế giới nhỏ.
Chu Thời Duật lúc đó đã cao 1m8 nhưng vẫn luôn bị Bùi Vũ Ninh kéo vào trong lều, lần nào anh cũng chỉ có thể khoanh chân ngồi cạnh cô, như một robot không có cảm xúc, không còn gì luyến tiếc đọc tiểu thuyết ngôn tình.
Nhớ tới những khung cảnh xa xưa ấy, Bùi Vũ Ninh bỗng nhiên bật cười.
Cô đi đến trước túp lều, ngồi xổm xuống kéo khóa kéo ra.
Bên trong vẫn giống như khi trước, có vài con búp bê được đặt bên trong.
Bùi Vũ Ninh đột nhiên nảy sinh hứng thú, cúi đầu chui vào.
Túp lều được mua vào năm cô 13 tuổi, bây giờ đã nhiều năm trôi qua, đương nhiên không chứa được dáng người cao gầy của Bùi Vũ Ninh, cô chỉ đành cuộn hai chân lại mới có thể nằm vào trong.
Dù vậy, Bùi Vũ Ninh vẫn cứ nằm đó như thế, ngây ngốc nhìn đỉnh lều hồi lâu, bao nhiêu ký ức cứ ùa về trong đầu.
Gần trong gang tấc nhưng cũng xa vời vợi.
Bỗng có tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Tưởng là mẹ Chu đem quần áo tới cho cô, Bùi Vũ Ninh trực tiếp nói: “Vào đi ạ.”
Trong lúc nói cô cũng ngồi dậy, từ trong lều thò đầu ra.
Thế mà lại nhìn thấy gương mặt của Chu Thời Duật.
Bùi Vũ Ninh giật mình: “Sao anh lại lên đây?”
Chu Thời Duật đem đồ mới mua đặt lên cạnh bàn, như là để trả lời câu hỏi này của cô.
Bùi Vũ Ninh mím môi, cũng không quan tâm tới quần áo, vỗ vỗ mặt nhìn Chu Thời Duật nói: “Anh đến thật đúng lúc, mau qua đây.”
Chu Thời Duật tiện tay kéo ghế ra, nhưng còn chưa ngồi xuống thì Bùi Vũ Ninh đã rướn người ra nắm lấy cánh tay anh, kéo anh vào trong lều: “Tôi kêu anh vào đây này.”
“…..”
Chu Thời Duật bây giờ cao hơn ngày trước nhiều, lúc chen vào lều, đầu cũng phải cúi xuống.
Huống hồ anh và cô dựa vào nhau rất gần, nhiệt độ của đối phương cơ hồ bị đè ép vào một chỗ, vô duyên vô cớ truyền ra chút hơi nóng.
Chu Thời Duật ngồi cách ra một chút, kéo hô hấp đang gần trong gang tấc ra: “Bao lớn rồi mà còn giống như con nít thế.”
Bùi Vũ Ninh quỳ gối, hai tay bưng cằm nhìn anh: “Còn nhớ khi trước anh thường hay làm gì trong đây không?”
Bùi Vũ Ninh nhìn Chu Thời Duật khẽ gật đầu, ánh mắt sáng lên, giống như một đêm hè của nhiều năm trước, bên ngoài gió nhẹ ve kêu, mà cô thì cầm một cuốn tiểu thuyết Marry Sue nói với anh –
“Chu Thời Duật, tôi không ngủ được, anh đọc hai chương nữa được không?”
Hầu kết Chu Thời Duật giật giật: “Tôi còn có thể làm gì cơ chứ” Anh nhẹ giọng nói, lại còn mang theo chút nuông chiều “Làm một công cụ đọc miễn phí mà thôi.”
Bùi Vũ Ninh không nhịn được bật cười: “Anh vẫn còn nhớ à?”
Lời vừa dứt, Bùi Vũ Ninh chợt phản ứng lại, người này sao có thể không nhớ chứ.
Nếu như không nhớ, lúc trước cũng không bắt cô đọc cuốn tiểu thuyết Thiếu gia ác ma kia.
“Chu Thời Duật.” Bùi Vũ Ninh nằm xuống, nghiêng người nhìn anh: “Tối nay tôi ngủ ở nhà anh, muốn ôn lại cuộc sống trước đây một chút.”
“Cho nên.” Chu Thời Duật nghe ra được Bùi Vũ Ninh vẫn còn câu sau.
“Cho nên – “ Bùi Vũ Ninh nhìn vào mắt anh “Anh có thể đọc tiểu thuyết cho tôi thêm lần nữa được không?”
“…..”
Mười năm trước Chu Thời Duật không từ chối Bùi Vũ Ninh, mười năm sau khi lại nghe yêu cầu như vậy, Chu Thời Duật mới nhận ra rằng dù cho thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa, dù cho cô có đưa ra đủ loại yêu cầu không thể tưởng tượng thì cái gọi là nguyên tắc, là mấu chốt của anh vẫn như xưa, vẫn vì cô mà thay đổi.
Chu Thời Duật quay đầu nhìn giá sách, trên đó đều là những cuốn khi trước Bùi Vũ Ninh từng xem.
Anh định đứng dậy đi lấy thì Bùi Vũ Ninh rất săn sóc mà cản anh lại: “Cứ đọc cuốn lúc trước anh bảo tôi đọc đi, cũng lâu rồi không xem, tôi cũng muốn biết tên Long Thiểu kia có theo đuổi được Phi Phi không.”
“…..”
Lúc trước kêu Bùi Vũ Ninh đọc cuốn tiểu thuyết đó, mặc dù là vì chuyện thuê mặt bằng mà chọc cô nhưng Chu Thời Duật cũng từng hy vọng cô có thể đọc ra được một số điều tượng tự và nhìn ra được chút gì đó.
Nhưng sau này Chu Thời Duật phát hiện cô căn bản là không để tâm nên bèn chấm dứt ý nghĩ này.
Không nghĩ đến thế mà cô vẫn nhớ.
Chu Thời Duật nhẹ nhàng thở ra, lấy điện thoại ra, lướt đến chỗ lần trước Bùi Vũ Ninh đã đọc xong.
Chương 17.
Anh chậm rãi mở miệng, chất giọng trầm ấm đọc văn bản trước mặt, Bùi Vũ Ninh yên lặng nghe, trong lòng thỉnh thoảng suy nghĩ.
- Ban ngày ở công ty thì lạnh lùng không chịu được, nhân viên nhìn thấy đều phải đi vòng qua, bây giờ còn không phải là ở đây đọc truyện bá đạo, ấu trĩ cho cô nghe à.
Bùi Vũ Ninh vô thức nở nụ cười đắc thắng nhưng sợ bị Chu Thời Duật thấy lại lặng lẽ mím môi che giấu.
“….Long Thiểu nhìn Phi Phi muốn nói lại thôi, trong lòng anh có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại sợ nói ra lại không đạt được kết quả mà mình muốn.”
“Anh không muốn hai người ngay đến cả bạn cũng không làm được, chỉ có thể cất giữ tình yêu trong lòng, chỉ cần ở bên bảo vệ cô, nhìn cô vui vẻ là được.”
“Không ngờ đến có một ngày….”
“Dừng – “ Bùi Vũ Ninh bỗng nhiên cắt ngang “Thôi vẫn là đừng đọc nữa, kiểu tình tiết này tôi nghe mà muốn cao huyết áp.”
Chu Thời Duật nhíu mày: “Tại sao?”
“Cái tên Long Thiểu này thích Phi Phi mà không nói, không nói thì sao mà người ta biết được anh ta thích cô ấy, nữ chính cũng đâu có mở thiên nhãn, càng không phải là con giun trong bụng nam chính, nói không chừng nữ chính cũng đang đợi anh ta mởi lời, hai người đều không mở miệng thì yêu đương kiểu quái gì.”
Chu Thời Duật: “…..”
Chu Thời Duật tiêu hóa hết những lời của Bùi Vũ Ninh: “Ý của em là – “ Anh hơi ngừng lại, thử thăm dò hỏi: “Em thích kiểu trực tiếp tỏ tình à?”
“Nói thừa, anh chưa nghe nói yêu nhất định phải lớn tiếng nói ra sao?” Bùi Vũ Ninh liếc nhìn Chu Thời Duật: “Nếu như anh đã có người mình thích thì tuyệt đối đừng học theo tên Long Thiểu này, nếu không cả đời này đừng mong có vợ.”
Trong căn lều chật chội, hơi thở dao động, bầu không khí yên tĩnh hồi lâu, Chu Thời Duật mới cúi đầu khẽ cười nói một tiếng được, giống như là đáp lại Bùi Vũ Ninh cũng giống như tự độc thoại.
“Tôi biết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.