Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 13:




Ngày hôm sau đi học, vẫn như mọi ngày đi học của mình, cô lại gặp Thành Thành, hôm nay cô đến muộn một chút cho nên vừa đến cửa lớp đã gặp Thành Thành.
Thành Thành vẫn giữ phần bánh cũ đưa cho Nhu Nhu, cô phẩy tay từ chối nhí nhảnh chỉ vào cặp của mình.
" A, không cần đâu em có đồ ăn sáng rồi, cảm ơn."
Thành Thành giữ lại bánh, luôn nhìn cô từ cửa lớp đi vào đến chỗ, Nhu Nhu vừa lấy sách ra thấy anh vẫn đứng ở cửa lớp thì liền nghiêm túc chỉ vào cổ tay trái trống không của mình.
Thành Thành biết ý của Nhu Nhu, vì thấy cô rất đáng yêu nên nhìn cô cười một lát rồi vẫy tay rời đi, Nhu Nhu thấy Thành Thành rời đi liền thở dài.
[ Trẻ con. ]
Nhu Nhu bây giờ mới để ý đến người đang ôm đầu ngủ bên cạnh mình, Nhu Nhu còn đang thắc mắc, cô mới nghỉ có một ngày thôi mà Hiên Khang đã thay đổi rồi sao, trông không giống bạn cùng bàn đeo cặp kính cận và gầy gò của cô nữa, Nhu Nhu nhìn kỹ lại thì không phải bạn cùng bàn của mình, cô gọi cậu bạn kia dậy.
" Này, ai vậy?"
Cậu bạn đó ngẩng mặt lên, vẻ mặt mơ hồ nhìn cô, khuôn mặt này lạ lẫm quá, cô chưa từng gặp người này bao giờ, giật mình Nhu Nhu còn tưởng mình đi nhầm lớp, cô ngoái nhìn xung quanh đều là người quen biết, chỉ có mình cậu ta là lạ lẫm.
Cậu bạn thấy Nhu Nhu ngồi bên cạnh thì liền ngồi dậy chỉnh trang, lấy kính cận treo ở túi áo trước ngực ra đeo, niềm nở đưa tay ra bắt tay với cô.
" Chào cậu, mình là người mới chuyển tới, rất vui được gặp cậu."
Nhu Nhu vẻ mặt không mấy vui, trong lòng như đang đánh nhau.
[ Học sinh mới sao, lần đầu tiên gặp người đã vui đến vậy cơ à. ]
Nhu Nhu không muốn bắt tay, cô nhẹ nhàng gạt tay cậu ta đi, miễn cưỡng cười đáp.
" Vâng, chào cậu."
Nhu Nhu lại nhìn xung quanh, thấy Hiên Khang, bạn cùng bàn cũ của cô di chuyển từ ghế bên cạnh Nguyên Nhiên đi lên chỗ của cô.
Thấy cô khó chịu liền giải thích với cô.
" Cậu ta là Chu Diễn, mới chuyển đến từ hôm qua, cậu ta học trường quốc tế thì phải, thầy bảo học lực cậu ta không tốt lắm nên để cậu ta ngồi cạnh cậu để cậu kèm, còn mình thì xuống kèm cho Nguyên Nhiên."
Chu Diễn nhìn cô mỉm cười, Nhu Nhu cười gượng.
[ Sao cứ nhất thiết phải xếp ngồi cạnh mình, lớp này đâu phải mỗi mình học được, nực cười. ]
Chu Diễn niềm nở hơn Nhu Nhu nghĩ, cậu ta còn hỏi đùa Hiên Khang.
" Thì ra bạn cùng bàn của tớ xinh thế này à."
Nhu Nhu lập tức thôi cười, Hiên Khang còn đang muốn cảnh báo cậu ta, Nhu Nhu lúc này đã khó chịu ra mặt.
" Mình đang thắc mắc sao cậu lại chuyển từ trường quốc tế sang đây học, với độ niềm nở vui vẻ thái quá này thì tớ thấy không có gì lạ cả, cậu trêu hơi nhạt đấy."
Chu Diễn vẫn cười, cậu ta da hơi ngăm, khuôn mặt trông cũng bình thường, nhưng điểm ăn tiền nhất trên khuôn mặt của cậu ta chính là nụ cười, thả lỏng cơ mặt thì thấy anh ta chỉ ưa nhìn thôi, còn khi cười lên thì như một ánh nắng ấm vậy, độ đẹp trai tăng lên mấy phần.
Hiên Khang vỗ vai dặn Chu Diễn.
" Cậu ngồi cạnh Nhu Nhu thì đừng có trêu cậu ấy, cậu ấy không thích bị trêu đâu, cẩn thận chút."
Chu Diễn lại cười gật đầu, dường như muốn vận động hết cái điểm mạnh trên mặt cậu ta, lại còn quay ra nhìn Nhu Nhu cười cười.
Nhu Nhu không quan tâm cậu ta nữa, cô xếp sách vở vào ngăn bàn, lấy ra vở toán để trên bàn, thấy cậu ta còn chống cằm nhìn ngắm mình, còn ngây ngô cười.
Nhu Nhu liền gõ lên bàn chuyển trọng tâm đến lời nói của mình.
" Đừng có nhìn chằm chằm tôi như vậy, nghiêm túc lên đi."
Nói xong thì tiếng chuông vào lớp vang lên, Nhu Nhu liền đi ra ngoài, Chu Diễn như một kẻ khờ hoang mang nhìn cô đi ra, Hiên Khang thở dài với vẻ ngu ngơ của cậu ta.
" Cậu không cần bất ngờ, Nhu Nhu làm ở đoàn trường, cho nên đến giờ cậu ấy làm việc rồi."
Chu Diễn khóe môi cong lên, đáp Hiên Khang với ánh mắt sáng rực như mèo con, vẻ mặt trông ngây thơ vô cùng.
Đợi đến mười phút sau, Nhu Nhu quay về lớp, Chu Diễn hình như đã luôn trông ngóng cô, cậu ta thấy cô liền nở nụ cười, Nhu Nhu đi từ xa đã thấy cậu ta cười thì lại chán nản.
[ Sao thầy lại cho cậu ta ngồi cùng mình chứ, trông cậu ta như biến thái vậy, lúc nào cũng cười.]
Nhu Nhu đi đến đập mạnh cuốn sổ điểm của mình xuống bàn, Chu Diễn kéo ghế lại cho cô ngồi xuống, Nhu Nhu đẩy ghế vào lại rồi kéo ra lần nữa để dằn mặt cậu ta, cô ngồi xuống, rõ ràng đã tỏ ý với cậu ta là không ưa, không thích gì cậu ta rồi, vậy mà cậu ta vẫn cười nhìn cô.
Nhu Nhu thở dài.
" Trông cậu ngây ngô chưa kìa, đừng có cười nữa."
Chu Diễn sáp lại gần cô, Nhu Nhu ngả người ra.
" Cậu tên là Nhu Nhu à."
Nhu Nhu tiện tay đẩy cậu ta ra.
" Tôi là Đình Nhu Nhu, cậu dịch qua đó chút đi."
Chu Diễn liền khép nép ngồi bên, nhưng cậu ta vẫn nhiệt tình.
" Mình là Chu Nhiên Diễn, gọi mình là Chu Diễn là được."
Nhu Như tự nhiên xấu hổ thay cậu ta, đến nhìn mặt cũng không dám, cô hời hợt đáp.
" Ờ."
Chu Diễn cứ nhìn cô, Nhu Nhu liền quay ra nói.
" Thôi cái trò để ý trẻ con này của cậu đi, ngồi cạnh tôi phải có phép tắc đấy."
Chu Diễn lúc này mới lấy lại được chút nghiêm túc, cậu ta không mỉm cười nữa mà hỏi lại Nhu Nhu.
" Phép tắc gì."
Nhu Nhu khó chịu nói.
" Ít nói, đừng có mở miệng ra nói chuyện với tôi trong giờ học, vì giờ đó tôi đang nghe giảng. Đừng nhiều chuyện, tôi rất trọng việc riêng tư, ngồi cạnh tôi đừng có quan tâm đến chuyện của tôi, cậu hiểu chứ?"
Chu Diễn như ngây ngô thái quá.
" Vậy quan tâm cậu được đúng không?"
Nhu Nhu bực mình liền đứng lên, trên tay đã cầm chặt quyển sách giải toán quen thuộc của mình, cô không lớn giọng quát, cũng không động tay chân gì với cậu ta, chỉ gằn giọng lên vừa đủ để dằn mặt cậu ta.
" Nghiêm túc lên, còn không thì cậu đi xuống dưới mà ngồi, mấy câu đùa của cậu chẳng cái nào nghe lọt tai tôi cả, tôi đây nghe đến chán rồi."
Hiên Khang ngồi bên dưới thấy không có gì lạ, sớm biết là Chu Diễn kiểu gì cũng bị Nhu Nhu nói cho.
Cậu ta mỉm cười chẳng hề có chút nào tức giận cả.
" Mình làm cậu có khó chịu sao, xin lỗi cậu, cậu ngồi xuống đi."
Nhu Nhu ngồi xuống, vứt quyển sách lên bàn rõ tiếng bộp, cậu ta vẫn cười, nhưng không cười trêu ghẹo như lúc nãy nữa.
" Tớ muốn thân thiết với cậu hơn nên mới trêu vậy thôi, cậu đừng để bụng nhé."
Nhu Nhu quay ra nhìn cậu ta, nhìn từ trên xuống dưới một hồi thì cũng chẳng nói gì, Chu Diễn quả là biết trêu mấy cô gái, ngay lúc này thấy Nhu Nhu bực mình cũng biết ý ngồi yên.
Tiết đầu tiên là tiết toán, là tiết của thầy chủ nhiệm, chuông vừa reo thầy đã đi vào, thấy Nhu Nhu hôm nay đã đi học thầy liền vui vẻ nói.
" Nhu Nhu đi học rồi sao, bạn bên cạnh em là học sinh mới, mấy môn điểm hơi thấp so với điểm trung bình của lớp mình nên thầy xếp ngồi cạnh em để em kèm bạn học, hai đứa cùng chỉ nhau học được không."
Nhu Nhu bày ra vẻ mặt khó chịu nhưng vẫn gật đầu, Chu Diễn cũng mỉm cười, thầy chủ nhiệm cũng biết học sinh lớp mình tính kỳ quái như nào liền dặn thêm.
" Có gì không vừa ý thì ra chơi có thể lên nói riêng với thầy, thầy sắp xếp cho."
Nhu Nhu gật đầu.
" Vâng thầy."
Cô quay ra nhìn Chu Diễn cảnh báo cậu ta.
" Cẩn thận đấy."
Chu Diễn gật đầu hiểu rồi.
Hết tiết ra chơi, Nhu Nhu vẫn đi lên nói chuyện riêng với thầy, có buột ra rằng Chu Diễn nói rất nhiều, niềm nở quá làm phiền đến cô.
" Cậu ấy từ đầu giờ đã làm phiền đến em rồi, thầy không xếp lại Hiên Khang về ngồi lại chỗ cũ được sao, lớp mình cũng nhiều bạn học được mà thầy."
Thầy cười nói.
" Lớp chúng ta phải nâng điểm số lên mới được, Chu Diễn hơi kém lý và toán, em giỏi nhất hai môn đó rồi cho nên thầy xếp vào để em kèm, nếu cậu ta có trêu chọc em, hay không chịu học hành thì báo lại với thầy, thầy sẽ xem xét ha."
Nhu Nhu gật đầu.
" Vâng thầy."
Về lại chỗ Nhu Nhu cố gắng bình thường nhất có thể, Chu Diễn vừa cười vừa nhắn tin xong, thấy cô ngồi xuống liền đổi thái độ, cậu ta nhìn cô buồn bã.
" Cậu kiến nghị đổi chỗ rồi sao."
Nhu Nhu lắc đầu.
" Không có, tôi chỉ hỏi bài thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.